Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 979 : Miếu Cổ Ám Túc Đại Pháp
Ngày đăng: 12:36 18/04/20
Người thất kinh thốt lên
thân phận người này không phải ai khác mà lại là Đao thần thượng cổ Vệ
Trường Thanh. Thấy người này, Vệ Trường Thanh ngạc nhiên vô cùng. Người
này, thời điểm xuất thân còn xưa hơn hắn nhiều. Trước khi hắn ra đời rất rất lâu, người này đã thành danh thượng cổ rồi!
Vệ Trường Thanh khi còn là võ giả vô danh thì đã nghe được không ít thần thoại truyền thuyết liên quan đến người này rồi!
Trước mặt người này, đến cường giả như Vệ Trường Thanh cũng phải tương kiến với thân phận vãn bối!
Ở thời thượng cổ, danh tiếng của Hắc ám túc hoàng còn cao hơn cả Đao thần Vệ Trường Thanh bây giờ.
Vẫn là cự kình nhất đẳng trong ma đạo, tồn tại giống như Thái Sơn Bắc
Đẩu, nhưng cường giả này đã mất tích trong giới tông phái rất lâu trước
khi Vệ Trường Thanh bước vào Thần thông cảnh giới.
Trong giới tông phái có nhiều truyền thuyết liên quan đến sự mất tích
của hắn. Có người nói hắn chú tâm vào võ đạo, ẩn mình đâu đó tu luyện,
hàng mấy nghìn năm cũng không tỉnh lại; cũng có người nói nhìn thấy hắn
quyết đấu với một cường giả võ đạo khác, cuối cùng văng ra ngoại vực!
Còn có người nói, Hắc ám túc tinh phát hiện ra chỗ nào đó cách trung thổ rất xa có một kho báu nên đó đến đấy khám phá!
Tóm lại, vị cường giả ma đạo thượng cổ này, khi hắn ở thời kỳ đỉnh phong, đột nhiên mất tích trong giới tông phái.
Vệ Trường Thanh không thể ngờ được, người gọi là Hắc ám túc hoàng mà bế
quan tu luyện gì đó lại xuất hiện ở đây! Còn kho báu mà hắn phát hiện ra lại là vực sâu này.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì? Hắc ám túc hoàng sai lại xuất hiện trong tế bài? Hơn nữa, những người khác chết rồi, chỉ có hắn còn sống? Cứ cho là thọ nguyên không bị hao tổn, đến bây giờ, cũng phải chết rồi chứ!”
Vệ Trường Thanh nhìn Hắc ám túc hoàng suy tư. Tuổi của Hắc ám túc hoàng nhiều hơn hắn nhiều!
“Hắc ám túc hoàng? Ngươi không phải chết rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây?”
“Vực sâu bi thương này rốt cuộc là cái gì? Sao có nhiều người chết trong này vậy?”
“Hắc ám túc hoàng, ngươi xưa nay tàn bạo, những người này không phải ngươi giết đấy chứ!”
“Túc hoàng tiền bối, không ngờ lại gặp tiền bối ở đây, vãn bối thất lễ rồi”
Nhận ra thân phận Hắc ám túc hoàng không chỉ có một người. Thấy danh túc thượng cổ này xuất hiện, mọi người lần lượt ra mặt hỏi chào. Nhưng Hắc
ám túc hoàng không trả lời.
“Người này, có vấn đề sao!?”
Trong đoạn tầng không gian, Phương Vân cũng quan sát Hắc ám túc hoàng.
Đối với cường giả và danh túc, Phương Vân biết rất ít, cách bao nhiêu
thời đại, muốn biết nhiều cũng khó. Nhưng, Phương Vân cũng phần nào đoán ra, người này chắc chắn có uy danh thời thượng cổ, điểm này dựa vào sự
tôn kinh của mọi người giành cho hắn là biết.
“Đáng chết! Đừng nghĩ mình là danh túc thượng cổ là có thể ngạo mạn
trước chúng ta. Thời đại thay đổi rồi, hôm nay nếu ai ngăn ta lấy kho
báu thì đó là kẻ thù không đội trời chung với ta!”
“Mọi người cẩn thận, hắn hình như đã mất thần trí rồi! Đã điên cuồng rồi!”
Mọi người lùi lại, dường như rất sợ tinh thần chi lực của Hắc ám túc
hoàng. Đến Đao thần và Sát Liêu tông chủ đều vận chân khí lên, đao khí
kiếm khí hiện lên chém tới những tinh thần chi lực của Hắc ám túc hoàng.
Truyền thuyết trứ danh nhất về Hắc ám túc hoàng chính là Miếu cổ ám túc”
Trong truyền thuyết, vị cự kình ma đạo như Thái sơn Bắc đẩu này ở một
thời điểm nào đó thời thượng cổ đã lĩnh ngộ được thiên địa chí đạo. Như
hắn thường nói, trước thời viễn cổ còn tồn tại một thời đại nữa.
Thời đại đó là thời đại đoạn tầng lịch sử, mọi sinh vật đều dễ dàng có
được năng lực của Tam Hoàng. Một số sinh vật ngoại vực thi thoảng còn
xuất hiện, chính là những di vật của thời đại đó.
Hắc ám túc hoàng từng ngồi thiền bốn trăm chín mươi sáu năm lĩnh ngộ
được Miếu cổ thời đại này. Cuối cùng tu được Miếu cổ ám túc đáng sợ này!
Cho dù Hắc ám túc hoàng vô cùng lớn mạnh, Miểu cổ ám túc của hắn cũng là tuyệt học khoáng thế. Nhưng, đối với Miếu cổ thời đại mà hắn tuyên
truyền đã biến mất từ lâu lại không có mấy người coi là thật.
“Tinh thần chi lực thật mạnh! Có vài phần tương tự Ngũ đế tinh túc quyền của ta!”
Phương Vân ẩn mình trong góc khuất, như thợ săn bắt được tin vui, chiêu
mà Hắc ám túc hoàng thi triển khiến hắn lĩnh ngộ được điều gì đó.
Ngũ đế tinh túc quyền cũng là tinh túc chi lực, Miếu cổ ám túc cũng là
tinh túc chi lực, hai cái có cùng một điểm chung. Chỉ là, Ngũ đế tinh
túc quyền của Phương Vân chỉ là cái danh, chủ đả vẫn là Ngũ đế tuyệt
học! Không có tạo cực với vận dùng tinh túc chi lực.
Nếu có thể nắm được tâm pháp của Miếu cổ ám túc, dung hợp vào Ngũ đến
tinh túc quyền của ta, như vậy quyền pháp của ta sẽ chính thực đạt uy
lực tối cao!” Mắt Phương Vân sáng lên.
Ngũ đế tinh túc quyền tuy là nhân hoàng cho hắn, nhưng thực ra nhân
hoàng chỉ cho hắn bản không hoàn thiện, chỉ là một tuyệt học tàn khuyết. Phương Vân không biết nhân hoàng đã hoàn thiện đến mức độ nào, nhưng
muốn đưa lên thành tuyệt học cấp thần thoại khoáng thế thì phải dựa vào
bản thân mình!
Hơn nữa, Phương Vân tin rằng, mình phá được Ngũ đế tinh túc quyền, e là đã đi con đường khác với nhân hoàng!