Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 985 : Tà Vật Xuất Thế
Ngày đăng: 12:37 18/04/20
Trong một phiến không gian
khác, Sát Liễu tông chủ Lý Phùng Đạo nắm trong tay một khỏa ánh sánh
ngọc là tinh thể thời gian trầm mặc suy nghĩ. Viên tinh thể này nguyên
bản tán phát ra hồng lưu mạnh mẽ nhưng khi ở trong tay hắn lại không
ngừng tản đi năng lượng, dần dần biến thành thủy tinh bình thường.
“ Thu Lan Mộng Nữ, Ân Vô Ngân, chỉ sợ là có nguy hiểm. Các ngươi phải cẩn thận một chút…”
Lý Phùng Đạo trầm mặc một lát rồi mở mắt ra, trong đầu phân ra hai luồng ý thức mạnh mẽ phá không mà bay đi, hướng về hai phương hướng khác
nhau.
Nhân vật cấp tông chủ dù sao cũng không như bình thường, tuy rằng không
có chứng cơ rõ ràng nhưng Lý Phùng Đạo có cảnh giới Địa hồn nhị trọng,
tu vi cấp động thiên. Với trực giác của võ giả, hắn đã cảm giác được
trong hư không nơi này có một cỗ khí tức nguy hiểm đang rục rịch chuyển
động.
“ Ông.”
Nhưng vào lúc này, một trận dao động mạnh mẽ đột nhiên truyền khắp hư
không. Trong thế giới hắc ám, vốn có hàng trăm ngàn vị diện không gian
lay động mãnh liệt lại đột nhiên như giảm hẳn xuống một tầng, “ không
gian triều tịch” cũng suy yếu đi không ít.
“ Hả.”
Lý Phùng Đạo nhíu mày, nhìn về một phía trong hư không. Hắn nhận ra ý nghĩa ẩn chứa sau dao động kịch liệt này.
“ Lại có người thu được một viên tinh thể không gian? Rốt cuộc là ai?”
Chỉ có thể do số lượng tinh thể không gian cấu thành thế giới hắc ám này giảm bớt mới có thể sinh ra biến hóa lớn như thế. Sát Liễu tông chủ đối với điều này rất rõ ràng, nhưng mặc kệ là ai chiếm được viên tinh thể
không gian kia, đây là một chuyện tốt.
Điều này chứng minh, trong phiến thế giới hắc ám này, “ tinh thể thời
gian” và “ tinh thể không gian” có thực có giả chứ không phải toàn bộ
đều là giả. Chỉ cần có một ít là thực, đối với hắn như vậy là đủ rồi.
“A.”
Ở một nơi sâu thẳm trong thế giới hắc ám, cảm giác được hư không chấn
động kịch liệt, sinh linh tà ác tồn tại không ai chú ý tới kia trở nên
hoảng sợ.
“ Tinh thể không gian của ta…sao lại có người có thể phát hiện được.
bắn ra như diều đứt dây.
“ A…đây là sinh vật gì? Lại khủng bố như vậy?”
“ Trúng kế rồi! Nơi này căn bản làm gì có bảo tàng gì. Mọi người chạy mau…Oa…Phốc…”
“ Đây là sinh vật tà ác viễn cổ, chúng ta bị nó dẫn dụ, mau chạy nhanh khỏi nơi này…”
“ Cứu ta một lần…ta không muốn chết ở trong này…”
Lực lượng khủng bố chiếm ưu thế áp đảo, hung hăng oanh kích trên người
từng thượng cổ cường giả cấp Địa hồn. Những cường giả có thần thông đệ
tứ trọng, ngoài trừ các Hoang Đại Đế thì đã rất ít có địch thủ rồi.
Bình thường, những cường giả này chỉ cận giậm chân một cái là bát phương chấn động. Một lần nổi giận có thể đồ sát võ giả đứng đầu một mảnh đại
địa. Nhưng giờ phút này mới biết được cái gì mới là lực lượng chân
chính, lực lượng mang tính hủy diệt.
Lực lượng này cũng không thuộc cận cổ, không thuộc trung cổ, thậm chí
cũng không có liên hệ gì với thượng cổ. Nó như đến từ thời viễn cổ xa
xôi.
Loại lực lượng này thậm chí có thể so sánh với lực lượng pháp tắc ước
thúc trên Trung thổ thần châu. Nó thậm chí là không thuộc thế giới này,
không một ai biết được một chút gì về nó.
“ Oanh.”
Lý Phùng Đạo mạnh mẽ chém ra một kiếm, kiếm khí màu xám mênh mông như đủ để xé đôi thiên địa. Nhưng một kiếm này nhập vào bên trong biển sương
khói màu đen kia chỉ có tiếng cười lạnh khinh thường đáp lại.
“ Khặc khặc khặc…sinh vật nhỏ bé, lực lượng thật nực cười…cút.”
Bên trong sương mù cuồn cuộn màu đen loáng thoáng hiện ra một ma ảnh
khổng lồ. Ánh mắt tàn nhẫn huyết tinh nhìn chằm chằm vào từng thượng cổ
cự đầu quát lớn một tiếng. Kiếm khí của Lý Phùng Đạo lập tức như trang
giấy, tê một tiếng bị xé thành mảnh vụn.
“ Phốc.”
Lý Phụng Đạo lập tức bị thương nặng, phốc một tiếng phun ra một ngụm
tinh huyết, bờ mổi đỏ thẫm, cả người như diều đứt dây văng ra ngoài.