Hoành Hành Ngang Ngược

Chương 13 : Đại Tiểu Thư Kiêu Ngạo Ương Ngạnh (4)

Ngày đăng: 12:05 30/04/20


Thời điểm quản gia thông báo rằng cha mang theo đứa con trai riêng kia trở về, An Thúy vẫn còn đang cưỡi ngựa, gần nhất cô đối với vận động cưỡi ngựa này rất là mê muội, tuấn mã Caesar cũng trở thành tân sủng của cô, này vốn là một con ngựa đua thuần huyết, là chú ba của An Thúy mua trở về từ Anh quốc, thấy An Thúy thích, lập tức tỏ vẻ đưa cho cô. Vì thế Caesar trở thành ngựa đua riêng của cô, trừ bỏ cô dù là người ngoài hay người trong nhà đều không thể cưỡi.



“Tôi đã biết.”



An Thúy vừa trả lời quản gia, lại vừa kéo kéo roi, tiếp tục cưỡi Caesar chạy băng băng, một chút tính toán đi ra sảnh ngoài để nhìn cha cùng em trai cũng không có.



Quản gia thở dài một hơi, trở lại sảnh ngoài báo cáo với lão gia cùng lão phu nhân, hai lão nhân luôn đối với cháu gái lớn sủng nịch cùng yêu thương thở dài một hơi, xua tay nói bỏ đi, cháu gái bảo bối đang trong thời kỳ phản nghịch, vốn đang lo lắng sẽ học tập những thiếu nữ phản nghịch kia không chăm lo học hành mà suốt ngày ra cửa loạn chơi, kết quả Tiểu Mỹ không hổ là cháu gái ngoan lại thiện lương đáng yêu của bọn họ, cũng chỉ là tính tình thay đổi hay đi khi dễ người mà thôi, đối với hai lão nhân bọn họ đây vẫn luôn tri kỷ kính trọng, là cái cháu gái đáng giá để yêu thương.



Nhắc tới cháu gái ôn nhu, đôi mắt đang nhìn về phía thiếu niên gầy yếu trước mắt kia, khi trở về liền trở nên lạnh băng, không nhướn lên được một chút hứng thú.



Lam Thịnh Triết nhỏ hơn An Thúy 2 tuổi, nói cách khác, hiện tại đã 15 tuổi, cùng Lam Thư Họa giống nhau. Bởi vì trước khi được mang về, sinh hoạt của bản thân cùng mẹ mình quá gian khổ, sau khi mẹ mất lại ăn nhờ ở đậu một đoạn thời gian, không chỉ phương diện ăn uống không tốt, còn bị bắt đi làm việc, dinh dưỡng trong thân thể theo không kịp, cho nên cả người nhìn thật gầy yếu, so với những thiếu niên cùng tuổi thoạt nhìn muốn thấp hơn một chút.



Lúc này đây, thiếu niên gầy yếu ăn mặc một bộ quần áo có chút phai màu, đứng ở trong đại sảnh tráng lệ huy hoàng, bị một đám người ăn mặc cẩm y hoa phục, khí chất hòa khí bao vây, bọn họ cùng hắn giống như người không cùng một thế giới. Mà những tầm mắt đánh giá ấy cũng chả phải loại được xưng là hữu hảo, hắn khẩn trương mà nắm chặt đôi tay của chính mình, trong mắt tràn đầy vô hại cùng khiếp nhược.



“Lớn lên trông cũng thật khá xinh đẹp, không hổ là có thể làm con trai của tiểu tam.”



Lam Thư Họa đi theo cha mẹ tới xem náo nhiệt, đánh giá Lam Thịnh Triết một hồi lâu rồi nói, đáng tiếc An Thúy không ở đây, bằng không cô ta liền có thể hảo hảo thưởng thức biểu tình của cô rồi.



Thanh âm của cô ta cũng không nhỏ, rõ rõ ràng ràng mà truyền vào tai của Lam Thịnh Triết, làm đầu của thiếu niên càng kham mà cúi thấp xuống.



“Được rồi, người đều đã nhận, quản gia, dẫn nó đi vào phòng tắm rửa rồi đổi một thân quần áo khác đi.” Lão phu nhân nói.



“Vâng. Bên này, Thịnh Triết thiếu gia.”



Quản gia mang theo Lam Thịnh Triết lên lầu.



“Mẹ, hắn là em trai của chị Thịnh Mỹ sao?”




Đối diện truyền đến một đạo thanh âm điềm mỹ của một thiếu nữ, đúng là thanh mai trúc mã của hắn - Thư Bảo Lị



Vận mệnh của bọn họ giống như nhau, giống nhau là gia đình đơn thân, giống nhau ở trấn chịu bao nhiêu xa lánh cùng lạnh nhạt, vì thế bọn họ cho nhau ấm áp, là tri kỷ của nhau. Thư Bảo Lị so với hắn sớm hơn một chút, một năm trước đã được tiếp về Thư gia, sau khi trở về bọn họ cũng không có chặt đứt liên hệ, cô cũng vẫn luôn gửi đồ ăn vặt cho hắn, nghe nói Lam gia muốn tiếp hắn trở về, cô so với hắn còn muốn vui mừng hơn.



“Tới rồi, chính là Lam Thịnh Mỹ không quá giống như trong tưởng tượng của anh.”



Thư Bảo Lị lập tức liền nhạy bén hỏi



“Là người khó đối phó sao?”



“Đại khái là vậy. Anh còn cần xác định một chút.”



Mới chỉ gặp mặt một lần, xác định Lam Thịnh Mỹ là chịu sủng ái mà kiêu căng, cụ thể khó đối phó hay không còn cần quan sát lại, rốt cuộc cô tuy rằng kiêu căng, nhưng có thể là người không phải có đầu óc ngu xuẩn.



“Không quan hệ, em sẽ giúp anh. Người Lam gia đều học ở Nhất Trung, anh lúc sau hẳn là cũng học ở Nhất Trung đi, em sẽ chuyển trường đến đó, chúng ta lại có thể ở bên nhau.”



Thư Bảo Lị có chút hưng phấn mà nói, có thể tưởng tượng đến bộ dáng vui vẻ của cô ta.



Lam Thịnh Triết cũng thực vui vẻ



“Được, anh chờ em.”



Bọn họ thề nhất định sẽ đemnhững thứ bọn người kia thiếu bọn họ đều lấy về tới.



P/s: cứ vui vẻ đi nha... Rồi em sẽ nhận được những thứ em đáng được nhận nha " em gái "