Hoành Hành Ngang Ngược

Chương 2 : Đại tiểu thư kết hợp giữa Trung Quốc và Phương Tây (2)

Ngày đăng: 12:04 30/04/20


[ Đang trong quá trình chỉnh sửa.]



Bước chân ba người Quản Uyển Kiều chợt dừng lại, hô hấp đều đình trệ hai ba giây.



Hệ thống 524 nhìn ánh mắt kinh diễm của bọn họ, mặt lạnh nhạt: Ha hả, lập tức cho mấy người dễ chịu, cô ấy chính là người quyết định con đường riêng của mình, để cho người khác không có đường trở thành đại tiểu thư, hơn nữa cô ấy sẽ ngoạn thật tốt, cô nói thế giới này người mà cô thân thiết nhất chính là một người dối trá ghét đại tiểu thư quý tộc kết hợp giữa Trung Quốc và Phương Tây, có đôi khi 524 hoài nghi cô có phải hay không sau khi thoát ly thân thể, tinh thần vẫn bất bình thường.



Cũng không biết hệ thống 524 yên lặng vì bọn họ thắp vài ngọn nến, kia mấy người bọn họ vẫn chìm trong kinh diễm.



Thẳng đến tiểu thư quý tộc phảng phất không biết từ thời đại nào lại đây, khóe môi hiện ra một nụ cười ngạo mạn, bước chân ưu nhã nện bước tới bọn họ, thu hồi ô che nắng, cô xa cách mà ôm cơ thể cứng đờ của Quản Uyển Kiều cùng Phong Tuyết Nguyệt, cái ôm này chỉ là nhẹ nhàng đụng chạm bả vai đối phương, nửa người trên giả dối mà tới gần, quần áo dệt vải cũng chưa đụng tới nhiều.



Nga, bắt đầu rồi. Hệ thống 524 bày ra ghế dựa và trái cây, chuẩn bị xem diễn.



"Mọi người khỏe, phu nhân, tiểu thư, ta nghĩ là sẽ để mọi người đợi lâu, như vậy, việc này không nên chậm trễ a..."



Cô nói chuyện ngữ khí mang theo một chút phong vị, khẩu âm rất kì quái, lại kì quái hơn là dễ nghe, có một loại mỹ lệ mà thần bí, nói xong cô vòng qua ba người Quản Uyển Kiều, chính mình hướng tới phòng khách mà đi.



Khuôn mặt Đường quản gia ngẫn ngờ, ba người mới hồi phục tinh thần lại, không rõ nội tình vội vàng đi vào nhà.



"Phu nhân, cô ta thế nhưng lại để ta ngồi cùng xe tải với những công nhân khuân vác đó! Tôi liền nói với cô ta là tôi là người của người, cô ta đều không để ý tới, căn bản không đem người để vào mắt!"



Đường quản gia đi theo bên người Quản Uyển Kiều oán giận mà nói.



Quản Uyển Kiều nhướng mày lên, không nói gì.



- ----------



Phòng trong, đại sảnh.



Động tác An Thúy ưu nhã mềm nhẹ mà xách ô che nắng của mình, bước chân chậm rãi mà nhanh chóng bước tới phòng khách, ánh mắt bắt bẻ mà đánh giá mỗi đồ vật trang trí trong nhà. Ba người Quản Uyển Kiều chạy đều theo cô, thậm chí bởi vì hành động đột ngột của cô mà nói không ra lời.



"Đem bức màn đó đều đổi thành màn của hãng Rouse của Hy Lạp mùa thu năm nay mới thịnh hành, trong vòng 3 ngày thay đi, thật là không thể tin được, này phẩm vị thật thấp! Còn có cái này sô pha, màu trắng thuần kia...thật là cứng đờ xấu xí, quả thực giống như khúc gỗ ở trong nhà xưởng!....Cái bình hoa rẻ tiền này đổi thành màu men sứ, trên tường kia hai bức họa cũng không cần, bất quá cũng đừng lo lắng, tôi sẽ đem bức họa của tôi treo lên, mặt khác, nếu cửa sổ....Nga, tốt, loại này làm phong cách biệt thự làm quyến rũ mỹ lệ thêm cùng với màu men sứ pha lê làm nền, tôi sẽ nghĩ lại thật kĩ để đổi thành cái dạng gì để thích hợp hơn...."


"Ở trong nước hẳn là không dễ dàng có thể mua quần áo như vậy được."



An Thúy gợi lên một nụ cười kiêu ngạo giả tạo,



"Lại nói tiếp, còn phải cảm ơn phu nhân đây, ít nhiều khi người ở Anh quốc đã cho tôi một thẻ tín dụng, tôi mới có thể đem đồ mình muốn đều mua về."



Quản Uyển Kiều cười cười, một nụ cười cứng đờ khó phát hiện, bà ta có một điềm dự cảm xấu.



An Thúy khom lưng đem một cái vali gần đó mở ra, từ bên trong hiện ra một bộ váy móc trong giá áo được bọc trong túi trong suốt ngừa bụi, màu đỏ, viền ren đính trân châu, dưới góc váy một tầng màu trắng sợi nhỏ, tầng tầng lớp lớp mềm mại tựa như tầng mây, nhìn cực mỹ, cực hoa lệ, cũng vừa nhìn thấy liền biết, đây là phục sức của thời đại Victoria đang lưu hành ở tầng lớp quý tộc.



" Tôi ở tiệm may đã cho người may một bộ thời trang tương tự với phục trang của Victoria, nhìn xem, nó thật là mỹ lệ nha~~"



An Thúy mê muội nhìn bộ váy.



"Quả thật là rất đẹp, bất quá loại quần áo này, con muốn mặc nó đi ra ngoài?"



Quản Uyển Kiều có chút ngoài ý muốn, liền tính là ở Châu Âu, loại quần áo hoa lệ khoa trương này cũng không có người dám mặc đi ra phố.



"Tôi đương nhiên sẽ không mặc ra ngoài, trên thực tế, so với mặc, tôi càng thích cất chứa chúng nó. Lại nói tiếp, nơi này có cửa hàng cao cấp bán trang phục sườn xám không? Tôi phải đi mua mấy bộ."



"Vãn chút thời gian dì sẽ mang con ra ngoài đi dạo."



Quản Uyển Kiều nhìn một đám công nhân xách từng một vali vào, cơ hồ chất đầy một nửa không gian phòng, tươi cười có chút duy trì không được, này cô gái, rốt cuộc cô có bao nhiêu tiền? Loại sản phẩm tự đặt này, vừa thấy liền biết không rẻ tiền chút nào.



Lúc này, An Thúy nói cho bà ta đáp án, cô dùng giọng điệu đương nhiên mà nói:



"Dì cho ta một thẻ tín dụng nữa đi, lần trước dì cho tôi thẻ, tôi liền xài lớn vài lần thì hết, mong dì cho tôi một thẻ có nhiều tiền một chút, để tôi đỡ phải thường xuyên lại cùng dì đổi lần nữa."



Quản Uyển Kiều không biết dùng bao nhiêu sức lực mới có thể duy trì đứng vững được, tiêu phí bao nhiêu tinh thần mới không để mất mặt mũi chính mình trước An Thúy mà đi ra khỏi phòng này.



#2432#