Hoạt Sát

Chương 1 : Người đến trong tuyết

Ngày đăng: 15:52 18/04/20


Những bông tuyết trắng phủ xuống kinh thành Trường An, kết tạo nên một không gian ảm đạm và ẩm ướt. Trong thời tiết như vậy chẳng một ai muốn bước chân ra khỏi nhà nếu như chẳng có chuyện gì cần cấp bách. Thế nhưng trước cửa tòa đại sảnh tổng đàn kim Tiền bang" có một thiếu niên vận áo tơi đứng đội tuyết chấp nhận cái giá rết của trời đông, thỉnh thoảng y lại rùng mình khi có một ngọn gió lùa qua.



Gã đại hán trong tổng đàn Kim Tiền bang bước ra, tiến thẳng đến trước mặt thiếu niên, gắt giọng nói:



- Tiểu tử, bang chủ không tiếp ngươi, hãy đi đi.



Gã đại hán vừa nói vừa nhét bạc vào tay thiếu niên.



Nói tiếp:



- Bang chủ bố thí cho ngươi một nén bạc đó.



Nhìn nén bạc trên tay, đôi chân mày thiếu niên chau lại. Y nhìn gã đại hán từ tốn nói:



- Đại ca, Trương Quảng không phải đến Kim Tiền bang đội tuyết chấp nhận cái giá rét buốt da, buốt thịt để cầu của bố thí một nén bạc.



Mặt gã đại hán sa sầm. Y gắt giọng nói:



- Trương tiểu tử. Thế mục đích của ngươi đến Kim Tiền bang là gì nào?



Điểm nụ cười giả lả, Trương Quảng ôn nhu nói:



- Tiểu đệ đem đến cho Kim Tiền bang một báu vật vô giá.



Gã đại hán nhìn Trương Quảng chằm chằm. Y nghiêm giọng:



- Tiểu tử mang gì đến cho Kim Tiền bang báu vật vô giá, đó là báu vật gì? Bí kíp võ công hay ngọc dạ minh châu có giá trị liên thành?



- Không là bí kíp võ công cũng không là báu vật liên thành. Nhưng báu vật của Trương Quảng đem đến cho Kim Tiền bang có thể giúp Kim Tiền bang độc bá võ lâm.



- Tiểu tử có loạn ngôn không đấy?



Trương Quảng nhún vai rồi vuốt mũi nói:



- Trương tiểu đệ nghe tiếng tăm của Kim Tiền bang chủ rồi mới tìm đến.



Thiên hạ đồn đãi bang chủ Kim Tiền bang là anh hùng hào kiệt lại biết nhìn xa trông rộng có chí hơn người mới len lỏi đến Trường An này. Nếu không có những lời đồn đãi kia, Trương Quảng đã chắc đến đây làm gì.



- Thôi được rồi, Trương tiểu tử có thể cho Lục Tần mỗ đây xem báu vật của ngươi?



Trương Quảng nhìn Lục Tần lắc đầu:



- Báu vật của Trương Quảng muốn trao không phải đưa cho người nào cũng được Chỉ những người biết nhìn xa trông rộng mới thấy được giá trị liên thành của báu vật đó. Trương Quảng chỉ có thể giao báu vật kia cho Kim Tiền bang chủ mà thôi Nếu không gặp bang chủ, Trương Quảng không thể trao cho người nào được Mặt của Lục Tần đanh lại:



- Kể cả Lục mỗ, Trương tiểu tử cũng không trao?



Trương Quảng thản nhiên gật đầu.



- Trương tiểu đệ sẽ không trao báu vật đó cho bất cứ ai.



Lục Tần nheo mày xua tay:



- Trương tiểu tử, Ngươi nói vậy là có ý xúc phạm Lục mỗ rồi đấy. Ngươi có thể đi được rồi, Lục mỗ không muốn thấy mặt của Trương tiểu tử đâu.



Lục Tần xua tay:



- Ngươi đi đi. Đừng có đứng đây nữa, vô ích thôi.



- Lục đại ca không cho tiểu đệ gặp bang chủ ư?



Hừ nhạt một tiếng, Lục tần gằn giọng nói:



- Kim Tiền bang chủ không muốn tiếp hạng cùng đinh khố rách như Trương tiểu tử - Lục đại ca có hối tiếc tới lời nói này hay không?



Cười khẩy Lục Tần nói:



- Với Trương tiểu tử, Lục mỗ chẳng cảm thấy hối tiếc gì cả.



Điểm nụ cười mỉm, Trương Quảng nói:



- Tiểu đệ cảm thấy hối tiếc cho Kim Tiền bang. Nếu như sau này bang chủ biết được Lục huynh là người đã đuổi Trương Quảng đi. E rằng người sẽ quở trách Lục huynh đó.



Trương Quảng nói rồi ôm quyền xá Lục Tần.



- Cáo từ Trương Quảng xá rồi trả lại nén bạc cho Lục Tần. Lục Tần chau mày nói:
Thở hắt ra một tiếng, Thượng Quan Nghi nói:



- Chỉ một vài lời nói của ngươi, viển vọng ngạo cuồng thì đâu thể để bổn bang chủ tin. Mà cơ nghiệp Kim Tiền bang đem ra vì vài lời nói đó . . . Bổn bang chủ không thể mạo hiểm đâu.



Nhìn Trương Quảng, Thượng Quan Nghi mỉm cười rồi nói:



- Tiểu tử cho mình là báu vật, nhưng bổn bang chủ chẳng thấy ngươi có chi đáng để gọi là báu vật cả . . . Phải chi ngươi là Hàn Tín hay là Trương Lương . . .



Bổn bang chủ sẵn sàng thỉnh ngươi làm môn khách của Kim Tiền bang . . . . . Nhưng rất tiếc . . .



Trương Quảng ôm quyền nói từ tốn:



- Ngày đó Hán Cao Tổ cũng như bang chủ thì khó dựng được nghi ếp đế .



Trương Quảng ôm quyền xá :



- Có lẽ Trương Quảng và bang chủ không có duyên phận với nhau. Trương Quảng cáo từ.



Trương Quảng toan dợm bước rời đại đường thì Thượng Quan Nghi gọi lại:



- Trương tiểu tử. . .



- Bang chủ có điều chi muốn chỉ giáo Trương Quảng?



- Khi nào Trương tiểu tử cho bổn bang chủ thấy ngươi đúng là báu vật. Kim Tiền bang sẽ mở rộng cửa đón ngươi.



- Vậy bang chủ muốn tại hạ làm gì nào?



- Làm bất cứ gì cũng được. Có tiếng có danh, bổn bang chủ mới thỉnh tiểu tử.



Trương Quảng mỉm cười :



- Được Bang chủ đã không rộng cửa đón tiếp Trương Quảng vào cửa trước, tại hạ sẽ vào Kim Tiền bang bằng cửa sau vậy Hy vọng lúc đó bang chủ sẽ phải bồi tiếp Trương Quảng như thượng khách.



- Bổn bang chủ chờ đến ngày đó.



- Cáo từ Trương Quảng ôm quyền xá. Y nói:



- Cáo từ hy vọng những lời nói của Trương Quảng hôm nay làm bang chủ suy Nghĩ tới.



Nói rồi Trương Quảng quay bước ung dung tiến thẳng ra ngoài. Thượng Quan Nghi nhìn sau lưng chàng.



Trương Quảng đi hẳn rồi, Thượng Quan Nghi cho mời Lục Tần đến.



Lục Tần ôm quyền khúm núm nói:



- Bang chủ chỉ huấn thuộc nhân.



Thượng Quan Nghi nghiêm giọng hỏi:



- Lục quản gia có biết Trương tiểu tử là ai chứ?



Lục Tần lắc đầu:



- Bang chủ miễn thứ. . . thuộc hạ không biết y. Y đã mạo phạm gì bang chủ. . . Lục Tần sẽ trừng trị gã.



Trương Quan Nghi lắc đầu:



- Y không mạo phạm gì bổn bang chủ cả Nhưng y có cái gì rất khác thường khiến bổn bang phải quan tâm. Ngươi hãy bí mật điều tra xem thân thế của y là ai, người địa phương nào . . . Y đến Trường An và tìm Kim Tiền bang có mục đích gì?



- Tuân lịnh bang chủ. . . thuộc hạ sẽ điều tra ngay.



Thượng Quan Nghi xua tay:



- Đi đi.



- Thuộc hạ cáo lui.



Lục Tần đi rồi, Thượng Quan Nghi bước đến bên cửa sổ. Y dõi mắt nhìn ra ngoài. Khoanh tay trước ngực, Thượng Quan Nghi suy Nghĩ mông lung về những lời nói của Trương Quảng.



Nhẩm nói:



- Lời của Trương tiểu tử cũng đáng để cho ta quan tâm.