Hoạt Sát
Chương 14 : Khơi bước vô lâm
Ngày đăng: 15:53 18/04/20
Thượng Quan Nghi bước đến trước mặt Trương Quảng.
- Trương Quảng. . . bổn nhân đặt niềm tin vào hiền điệt.
Trương Quảng ôm quyền:
- Bang chủ. Hãy tin vào Trương Quảng. Nếu không hoàn thành được sứ mạng này. . . Không dám quay về gặp bang chủ. Trương Quảng nhất định sẽ lập công.
Thượng Quan Nghi khẽ gật đầu:
- Bổn nhân kỳ vọng nhiều vào Trương hiền điệt. Kim Tiền bang có phát dương quang đại hay không, chính là nhờ vào hiền điệt đó.
- Đa tạ lời khen của bang chủ.
Thượng Quan Nghi nhìn lại Tiểu Huệ và Lục Tần cùng hai gã đại hán đứng cạnh Lục Tần nghiêm giọng nói:
- Tiểu Huệ, Lục Tần, Mẫu Thìn, Ca Tư Khinh nghe bổn nhân phán lịnh đây.
Bốn người đồng loạt ôm quyền một cách cung kính đồng lên tiếng:
- Bang chủ chỉ huấn.
- Chuyến đi này của Trương Quảng rất quan trọng. VÕ lâm thì đầy dấy những cao thủ và ác nhân nhưng Trương Quảng lại không có võ công. Bổn bang chủ muốn bốn người phải hết tâm hết sức bảo vệ cho Trương Quảng. Nếu có chuyện gì xảy ra đến cho Trương Quảng, bốn ngươi đừng bao giờ quay về để gặp mặt bổn nhân.
Tiểu Huệ liếc trộm Trương Quảng từ tốn nói:
- Bang chủ yên tâm. . . Tiểu Huệ sẽ bảo vệ cho huynh ấy.
Thượng Quan Nghi gật đầu.
- Bổn nhân tin tưởng vào các người.
Nhất là Tiểu Huệ.
Thượng Quan Nghi vỗ tay.
Một ả a hoàn đội mâm vàng có bầu rượu bằng vàng tiến ra quỳ xuống trước mũi giày Thượng Quan Nghi. Thượng Quan Nghi tự tay chuốc ra rượu sáu chiếc chén vàng. Lão bưng từng chén đặt vào tay từng người một rồi nói:
- Chén rượu này, bổn bang chủ chúc bình an cho mọi người. Mong ngày hội ngộ trên Vu Sơn điền trang.
Thượng Quan Nghi nói xong uống cạn chén rượu.
Trương Quảng nói :
- Bang chủ. . . Chúng thuộc hạ sẽ sớm trở hoàn thành chức phận của mình trở về bái kiến bang chủ.
- Tốt. . . Thượng lộ bình an. Bổn nhân chờ mọi người quay về.
Mọi người ôm quyền xá Thượng Quan Nghi rồi tiến thẳng đến cỗ xe độc mã.
Tiểu Huệ và Trương Quảng bước lên cổ xe đó, còn Lục Tần, Mẫn Thìn, Ca Tư Khinh thì lên yên những con tuấn mã có dáng uy phong với những đặc điểm của loài thiên lý long câu.
Tiểu Huệ nhìn Trương Quảng mỉm cười rồi giật dây cương khiến con hắc mã kéo cỗ xe chậm rãi rời tòa Đại tổng đàn Kim Tiền bang.
Giật nhẹ sợi dây cương, Tiểu Huệ vừa xoay lại nói với Trương Quảng:
- vết thương của Trương huynh ra sao rồi?
- Đã ổn rồi.
Nàng mỉm cười hỏi tiếp:
- Ngồi chung một cỗ xe với Tiểu Huệ có sợ không?
Trương Quảng lắc đầu:
- Không.
- Huynh đã nhận được một nhát kiếm của Tiểu Huệ mà vẫn không sợ à?
- Nếu Trương Quảng không mạo phạm Tiểu Huệ lần nữa thì sẽ không có nhát kiếm thứ hai đâu. Với lại bang chủ đã lịnh cho Tiểu Huệ phải bảo vệ cho Trương Quảng.
Trương Quảng cười khẩy:
- Trương Quảng chẳng còn lo gì nữa ca.
Nàng nguýt Trương Quảng, mỉm cười nói tiếp:
- Nếu như Tiểu Huệ lại muốn tặng Trương huynh đóa hoa nhan sắc của mình một lần nữa, Trương huynh có nhận không.
Trương Quảng vừa lắc đầu vừa khoát tay như thể có một bẩy ruồi vô hình chực bấu vào mặt chàng.
- Không không. . . Đã một lần hụt chết thì chẳng ai muốn tìm đến cái chết một lần nữa.
Nàng phá lên cười. Giọng cười của nàng nghe trong như ngọc lưu ly va vào nhau. Tiểu Huệ vừa cười vừa nhìn Trương Quảng nói :
- Trương huynh sợ chết rồi phải không?
Trương Quảng thản nhiên gật đầu:
- Nàng nghĩ xem Trương Quảng có nên sợ chết không nào? Lúc này rất sợ chết.
- Vì lý do gì?
- Ta và nàng chưa làm xong trọng trách của Kim Tiền bang.
- Huynh chỉ dựa vào lý do đó thôi. Thật ra huynh quý mạng sống của huynh.
Mỉm cười, Trương Quảng nói.
- Môi người chúng ta chỉ có mỗi một cái mạng. Không quý mạng sống của mình thì quý cái gì chứ?
- Tiểu Huệ có thứ khác đáng quý hơn mạng sông.
- Ta biết Tiểu Huệ quý cái gì rồi.
- Huynh nói thử xem nào.
- Nếu như ta nói đúng, nàng sẽ thưởng cho ta cái gì nào.
- Huynh nói trước đi, rồi Tiểu Huệ sẽ thưởng ngay cho huynh.
Xoa vầng trán rộng và cao. Trương Quảng nghiêm giọng nói:
- Nữ nhân quý nhất chính là nhan sắc của mình. Mỹ nhân như Tiểu Huệ càng quý nhan sắc của mình hơn nữa.
Nàng nguýt yêu Trương Quảng rồi nói:
- Huynh đoán đúng rồi. Tiểu Huệ thưởng cho Trương huynh một nụ hôn đây Nàng nói rồi xà đến bên Trương Quảng, nhưng chàng vội dịch ra khoát tay:
- Ta không nhận . . . Ta không nhận đâu .
- Sao huynh lại không nhận?
- Bởi vì Trương Quảng rất sợ phải nhận một nhát kiếm thứ hai. Lần này bang chủ không ở cùng. Ta e nhát kiếm này không trúng vai mà trúng ngay tim này.
Nàng lườm Trương Quảng:
Trương Quảng lắc đầu thở dài :
- Tại hạ và mọi người khó mà nhìn mặt bang chủ.
- Lão Lục đi ngay đây.
Trương Quảng gật đầu.
Lão Lục đi rồi, Trương Quảng mới nhìn lại Tiểu Huệ:
- Còn ta và Tiểu Huệ sẽ đi tìm một cây trúc chế tác ra một ống sáo diều.
- Huynh định làm gì với ống sáo diều đó?
- Cứ làm theo ý ta đi. Rồi muội sẽ biết ngay thôi.
Tiểu Huệ nhìn Trương Quảng.
- Tiểu Huệ chẳng biết huynh định làm gì nữa.
Trương Quảng mỉm cười nói :
- Đây là kế sách mượn đò qua sông đấy ma.
Chàng nói rồi nắm lấy tay Tiểu Huệ kéo đi ra ngoài.
Ngay đêm hôm đó, Trương Quảng nhìn cánh diều có sáo thả ngay lên không trung trên tòa biệt trang của Cát Mộng Băng. Tiếng sáo diều về đêm nghe vi vu rót xuống vào biệt trang của vị phu nhân Thần Phục Bang.
Tiểu Huệ đứng bên nhìn Trương Quảng thả diều nhỏ nhẹ nói:
- xét cho cùng Trương huynh có quá nhiều biệt tài mẹo, thế mà chưa có trang mỹ nữ nào để mắt đến Trương Quảng.
Thế Giáng Thể Ngọc không để mắt đến huynh à?
- Nhận một kiếm của Tiểu Huệ vào vai, Trương Quảng còn khả dĩ giữ được mạng mình. Nếu nhận một chưởng của Minh Thần cung chủ. . . Ta e dành gởi mạng mình xuống a tỳ cho lão diêm chúa quá.
Tiểu Huệ mỉm cười :
- Huynh tin Cát Mộng Băng phu nhân tìm đến không?
- Nếu phu nhân đó nghe được tiếng sáo diều. Chỉ sợ mụ không nghe được tiếng sáo diều mà thôi.
- Nếu như Cát Mộng Băng không đến thì cách duy nhất còn lại là dùng hạ sách đột nhập biệt trang để gặp mụ ta.
Tiểu Huệ lắc đầu:
- Bao nhiêu cao thủ của Thần Phục Bang, huynh sao đột nhập vào được?
- Điệu hổ ly sơn.
Lời còn đọng trên miệng Trương Quảng thì hai gã cao thủ Thần Phục Bang từ phía biệt trang xuất hiện. HỌ tiến về phía Trương Quảng và Tiểu Huệ.
Trương Quảng nói :
- Tiểu Huệ . . . Thế là đạt được mục đích roi.
- Huynh nghĩ họ đến để đón huynh vào biệt trang?
- Đúng.
- Nếu không đúng như huynh nghĩ?
- Đã chuẩn bị trước rồi thì làm gì không đúng được chứ. Hãy mở tấm lụa phủ chiếc màn cho ta.
Tiểu Huệ liền mở tấm lụa. Trên màn gỗ là sáu nén vàng ròng phản chiếu ánh trăng.
Nàng nheo mày nhìn những nén vàng ròng đó. Tiểu Huệ chưa kịp hỏi Trương Quảng thì hai gã cao thủ Thần Phục Bang cũng bước đến.
Gã có hàm râu quay nón, dáng lực lưỡng nhìn Trương Quảng nói :
- Gã nho sinh kia. . . Cánh diều đang phát ra tiếng sáo là của ngươi?
Trương Quảng nhìn lại gã, trao lại ống chỉ cho Tiểu Huệ. Chàng ôm quyền nói:
- Tiếng sáo diều của tại hạ làm kinh động đến tôn huynh?
- Nương nương muốn biết cánh diều đó của ai?
Trương Quảng giả lả nói:
- Tất nhiên của tại hạ rồi.
Y nhìn Trương Quảng từ đầu xuống chân.
Thấy gã nhìn mình bằng ánh mắt dò xét Trương Quảng gượng cười nói:
- Tại hạ lạ lắm ư?
- Hãy theo ta vào gặp mặt nương nương.
- Tại hạ có tội à?
- CÓ tội hay không nương nương sẽ phán xử.
Trương Quảng vờ bối rối nói:
- Nhị vị tôn huynh nhận lấy những nén vàng này xem như chút lòng của tại hạ mà nói giùm với nương nương một tiếng Hai gã cao thủ Thần Phục Bang nhìn nhau.
Gã có hàm râu quay nón nhìn lại Trương Quảng :
- được rồ i . . . Nhưng nếu nương nương có quở trách thì ngươi cũng ráng chịu đựng đó - Tại hạ biết phận mình.
Thấy vẻ rối rít của Trương Quảng, Tiểu Huệ phải cau mày nhăn mặt.
Hai gã cao thủ Thần Phục Bang quan sát Trương Quảng một lần nữa bằng ánh mắt dò xét rồi khẽ gật đầu.
Gã có hàm râu quai nón gắt giọng nói:
- Theo Củ Chuẩn ta.
- Mời nhị vị tôn vinh dẫn đường.
Củ Chuẩn lấy vội những nén vàng cho vào ngực áo rồi quay lưng bước đi.
Trương Quảng nhìn lại Tiểu Huệ:
- Nàng hãy lo cuốn lại cánh diều chuẩn bị để ta tặng cho Thần Phục bang chủ phu nhân.
- Huynh lo phận của huynh đi.
Trương Quảng mỉm cười.
Trương Quảng theo chân hai gã cao thủ Thần Phục Bang rồi, Tiểu Huệ mới cuốn lại cánh diều. Nàng vừa cuốn xong cánh sáo diều thì cảm nhận có ai đó bước đến sau lưng mình.
- Đêm trăng thật đẹp, nghe tiếng sáo diều của cô nương tại hạ không sao ngủ được Toàn thân Tiểu Huệ thoạt lạnh giá khi giọng nói kia rót vào tai nàng. Mặc dù giọng nói kia rót vào tai nàng. Mặc dù giọng nói kia thật trầm ấm, thật nhu và đầy chất thiện cảm.