Hoạt Sát

Chương 17 : Thần Phục bang

Ngày đăng: 15:53 18/04/20


Tử đại đồng chính sảnh Thần Phục bang kéo dài đến ngôi tam quan là hai hàng cao thủ Thần Phục bang. Người nào cũng vận giáp ý như thể sắp phải xung vào một trận đánh sinh tử. Tất cả đều khoác vẻ mặt vô cùng trang trọng, giống những pho tượng vô hồn vô cảm.



Tất cả đều đứng một tư thế dang rộng hai chân, tay đặt vào đốc khoái đao. Tư thế của những cao thủ Thần Phục bang tạo ra một khung cảnh rất uy nghi.



Trương Quảng nhìn sang Tiểu Huệ :



- Tiểu Huệ. Thương bang chủ muốn biểu dương thực lực của Thần Phục bang với chúng ta đó.



- Đón Trương huynh và Tiểu Huệ . . . lão không cần phô trương thanh thế như vậy.



- Hê . . . NÓi vậy nàng đã xem thường Trương Quảng này rồi .



Nàng gượng cười.



Nhận thấy nụ cười của nàng. Trương Quảng cảm nhận có điều gì đã đổi thay rất lớn lao trong Tiểu Huệ. Chàng buột miệng nói:



- Trương Quảng thấy Tiểu Huệ là lạ làm sao đó.



Nghe Trương Quảng thốt câu này bất giác tim Tiểu Huệ quặn đau.



Nàng nhỏ giọng nói:



- Tiểu Huệ có lạ hay không thì lúc này không quan trọng đâu.



Điều chúng ta cần làm là thỉnh lão Thương Thần Phục bang chủ đến được điền trang Vu Sơn. Không biết Trương huynh đã nói với Các Mộng Băng phu nhân thế nào mà lão Nhường lại đón chúng ta trọng thể như vậy?



- Phàm những kẻ không có võ công thì trời phú cho được cái miệng đó mà.



- Nói vậy, Trương huynh tự thú mình là kẻ giảo hoạt.



- Không không. . . Huynh đâu giảo hoạt như Tiểu Huệ tưởng . . . mà phải nói là hoạt bát mới đúng.



Hai người bước lên những bậc tam cấp tiến vào tòa đại đường chính sảnh.



Trương Quảng và Tiểu Huệ nhìn thẳng phía trước. Thương Trọng bang chủ Thần Phục bang vận trường bào, khoát thêm bên ngoài chiếc ngoại y thể hoa văn. Y có bộ tạng thật lực lưỡng trông chẳng khác nào những gã tiều phu vai u thịt bắp.



Ngồi chễm chệ trên chiếc ngai sơn son thiếp vàng, đặt tay lên bắp chân, ra vẻ trưởng thượng. Thương Trọng Bá nhìn xuống Trương Quảng và Tiểu Huệ .



Trương Quảng cùng Tiểu Huệ bước đến ôm quyền xá. Trương Quảng từ tốn nói:



- Tại hạ Trương Quảng cùng nghĩa nữ Kim Tiền bang chủ Tiểu Huệ tham kiến bang chủ.



Thương Trọng Bá nhìn Trương Quảng.



Lão nhịp những ngón tay lên bắp đùi rồi nói:



- Tại sao Kim Tiền bang chủ Thượng Quan Nghi không dện tham kiến bổn nhân mà lại phái hai tiểu tử, mũi hỷ chưa sạch đến gặp bổn bang chủ?



Trương Quảng ôm quyền nói :



- Bang chủ . . . Đúng ra chuyến đi này bang chủ của tại hạ đích thân đến thỉnh mời bang chủ mới phải đạo. Nhưng Trương Quảng xin với bang chủ cho Trương Quảng đi, ngõ hầu lập công lớn với bang chủ.



- Hóa ra ngươi muốn lập công lớn à?



Trương Quảng ôm quyền nói :



- Làm thuộc hạ của bang phái nào thì ai cũng muốn lập công lớn để tỏ lòng tri ân với bang chủ. Nếu tại hạ là người của Thần Phục bang thì cũng đã xin với bang chủ cho lập công. Huống chi lần này đến Trung Châu, tại hạ cũng có mục đích.



- Mục đích của ngươi là gì?



- Trước là để thỉnh cầu Phương bang chủ. Thứ hai để thỏa mãn sự ngưỡng mộ của tại hạ đối với bang chủ.



- Ngươi cũng có sự ngưỡng mộ ta à?



Trương Quảng ôm quyền, nhu hòa nói:



- Tại hạ từ lâu đã ngưỡng mộ bang chủ rồi. Một anh hùng cái thế đỉnh thiên lập địa. Oai phong lừng lẫy khắp cõi võ lâm.



Trên võ lâm giang hồ những người như Thường bang chủ, sau là tận mắt sở thị người mình ngưỡng mộ như thế nào.



Thần Phục bang chủ ngửa mặt cười khanh khách. Tiếng cười của lão vang động của tòa đại đồng chính sảnh Thần Phục bang.



Gã cắt ngang tràng tiếu ngạo rồi gằn giọng nói:



- Nói hay lắm! Chắc chắn tiểu tử là một thuyết khách của Kim Tiền bang.



Trương Quảng ôm quyền xá :



- Trương Quảng đâu dám cho mình là thuyết khách nhân. Nhất là trước mặt bang chủ đây. Nhưng trong Kim Tiền bang thì có lẽ không ai thay thế được.



Hừ nhạt một tiếng Thương Trọng Bá gắn giọng nói:



- Vậy là Thượng Quan Nghi lão quỷ hám kim lượng đã chọn mặt gởi vàng. Chọn ra được tiểu tử.



- Thật ra bang chủ của tại hạ chẳng chọn gì cả. Mà chẳng qua bang chủ của tại hạ biết tại hạ có lòng ngưỡng mộ bang chủ nên mới cho đi chuyến này.



Bang chủ Thần Phục bang Thương Trọng Bá nhìn thẳng vào mặt Trương Quảng:



- Bổn nhân sẵn sàng bồi tiếp ngươi, nhưng trước tiên ngươi phải cho ta thấy bản lĩnh của ngươi như thế nào. Một kẻ vô danh tiểu tốt bổn nhân chẳng muốn gặp đâu.



Thương Trọng Bá chẳng biết xem Trương Quảng có nhận lời hay không mà vỗ tay một tiếng.



Một ả a hoàn bước ra. Nàng ta tiến tới trước mặt Trương Quảng ôm quyền xá rồi nói:



- NÔ nữ Chiêu Hỷ Hoàng thỉnh giáo bản lĩnh của công tử.




Đây là cơ hội để bang chủ thực hiện danh dự mà tiền nhân đời trước nghĩ đến.



Trương Quảng im lặng một lúc rồi nói:



- Hay Thương bang chủ sợ?



Thương Trọng Bá chau mày, lắc đầu:



- Bổn nhân chẳng sợ gì cả.



- Trương Quảng cũng nghĩ vậy. Với Lôi Quyền của bang chủ, Trương Quảng thiết nghĩ quyền bính đại bang chủ nằm trong tay Không bang chủ rồi.



- Thượng Quan Nghi gian trá, nên chuyện này ta sợ có sự gian trá.



Trương Quảng mỉm cười :



- CÓ xông vào lửa mới có được kiếm tốt CÓ vào hang cọp mới bắt được cọp con. Nếu bang chủ không đến phó hội, bỏ qua cơ hội hợp tung này. Nếu như sau này người của Thiên môn hay Minh Thần Cung đến Trung Châu quấy nhiễu Thần Phục bang. Lúc bấy giờ bang chủ rất cô độc chẳng lẽ lại thỉnh nhờ các bang hội khác?



Mặt Thương Trọng Bá đanh hẳn lại.



Lão có vẻ suy gẫm mông lung.



Trương Quảng nói tiếp:



- Bản chất của võ lâm là tranh đoạt. . .



Nếu bang chủ không tranh đoạt thì sao còn là bang chủ Thần Phục bang. Bang chủ còn nhớ chuyện tám năm về trước tại Thiên Vân Trang không? Một khi họ hợp lại uy lực quả là không thể nào tưởng tượng được. Cho dù Thiên Vân trang chủ võ công như thế nào . . . Cũng không chống cự lại.



Buông tiếng thở dài:



- Trương Quảng mạo phạm hỏi điều này. . . Nếu tất cả những bang hội khác đều đến Vu Sơn điền trang để hợp nhất sức mạnh theo kế sách hợp tung của tại hạ. Chẳng may người lên nắm quyền đại bang chủ võ lâm lại có hiềm khích với bang chủ. Hậu quả sẽ như thế nào nếu như bang chủ đứng ngoài cuộc?



Mặt Thương Trọng Bá trầm hẳn xuống. Y bất giác nhìn Trương Quảng nói:



- Đây là ý của Trương công tử hay là ý của Thượng Quan Nghi?



Trương Quảng mỉm cười ôm quyền nói:



- Bang chủ. . . Kế sách này chính là của tại hạ.



- Tại sao công tử nghĩ ra kế sách này?



Trương Quảng từ tốn nói :



- Ý của tại hạ võ lâm phải có một Minh chủ.



- công tử nghĩ đến bổn bang chủ?



- Nam tử hán phải đỉnh thiên lập địa.



Trong mắt tại hạ bang chủ chính là vị nam tử hán đó.



Thương Trọng Bá gật đầu:



- Hay lắm. . . Nếu bổn nhân nói điều này. . . Công tử có chịu nghe bổn nhân không?



- Tại hạ đang nghe bang chủ chỉ giáo.



- Bổn nhân muốn Trương công tử đầu nhập Thần Phục bang.



Trương Quảng lưỡng lự rồi nói:



- Tại hạ vốn dĩ là kẻ không có võ công.



- Không có võ công nhưng ta lại thấy ở Trương công tử chỗ đắc dụng.



- Nếu bang chủ thấy Trương Quảng có chỗ đắc dụng . . . Trương Quảng chỉ xin được làm môn khách của Thần Phục bang.



Chàng nói dứt câu, Thương Trọng Bá ngửa mặt cười khanh khách.



Y vừa cười vừa nói :



- Môn khách . . . được . . . được lắm . . .



Môn khách Trương Quảng tiểu hiệp. Nếu như bổn nhân cần thiếu hiệp giúp . . .



Thiếu hiệp . . . Thiếu hiệp giúp bổn nhân chứ?



Trương Quảng ôm quyền nói :



- Nếu chuyện bang chủ nhờ không vượt ngoài khả năng tại hạ.



Thương Trọng Bá ngửa mặt cười khanh khách. Y vừa cười vừa nói :



- Nhất định không vượt ngoài khả năng của công tử rồi.



Lão đặt tay lên vai Trương Quảng:



- Kể từ bây giờ. . . Công tử sẽ là môn khách của Thần Phục bang.



Trương Quảng ôm quyền xá :



- Đa tạ bang chủ.