Hoạt Sát

Chương 19 : Tình nhân

Ngày đăng: 15:53 18/04/20


Vạn Mã bang chủ Trữ Thành Danh thân hành đưa tiễn Trương Quảng ra tận ngọ môn quan.



Trương Quảng ôm quyền nói :



- Trữ bang chủ đưa tại hạ đến đây được rồi. Mong hẹn ngày tái kiến với Trữ bang chủ.



Vạn Mã bang chủ vuốt chòm râu đen nhánh:



- Khi đến Vu Sơn điền trang, nhất định lão phu sẽ tìm đến công tử.



chàng khẽ gật đầu:



- Tại hạ chờ bang chủ ở Vu Sơn điền trang. Tại hạ không ngờ bang chủ là người biết nhìn xa trông rộng . . . khiến Trương Quảng cảm kích vô cùng.



- ấy những lời nói của công tử khiến lão phu sáng mắt ra . . .



Huống chi lão phu đã biết Thần Phục bang chủ Thương Trọng Bá cũng đã nhận lời Trương Quảng ôm quyền xá :



- Trữ bang chủ bảo trọng. . . Tại hạ cáo từ - Công tử thượng lộ bình an.



- Đa tạ bang chủ.



Trương Quảng quay lại cỗ xe độc mã, Tiểu Huệ và Lục Tần lẫn hai gã Mẫn Thình và Ca Tư Khinh chờ sẵn. Chàng quay lại ôm quyền xá Trữ Thành Danh một lần nữa rồi mới để cho Tiểu Huệ giật dây cương khiến con hắc mã kéo cỗ xe đi Lục Tần đánh ngựa phi đến ngang cỗ xe. Lão nói:



- Trương công tử quả là một thuyết khách kỳ tài . . . Thượng Quan bang chủ nhìn công tử không lầm.



Chàng nhìn Lục Tần:



- Tất cả những lời tại hạ nói với Vạn Mã bang chủ đều là những lời của Thượng Quan bang chủ. Giờ thì chúng ta đã hoàn thành gần như xong mọi việc.



Chỉ còn một nơi chưa ghé đó là Tam Tông Miếu.



Tiểu Huệ nhìn Trương Quảng :



- Trương huynh . . . Cái Bang tự hào mình là thiên hạ đệ nhất bang. Bang chủ Cái Bang là Vô Thực. Lão bang chủ này cũng là kẻ cao ngạo . . . Tiểu Huệ nghĩ thuyết được Vô Thực rất khó đó.



- Ta không nghĩ như nàng đâu . . . Khó hay không là do bản thân mình.



Rời trấn Lạc Dương, Đoàn nhân mã Kim Tiền bang rong ruổi trên quan lộ hướng về Trường An.



- Trương Quảng ngồi bên Tiểu Huệ, đưa mắt ngắm nhìn phong cảnh trôi qua hai bên đường.



Chàng cao hứng nói với Tiểu Huệ. :



- Tiểu Huệ nè . . . Nếu như chúng ta có thời gian nhàn tảng sẽ làm một chuyến ngao sơn du sơn thủy hay biết chừng nào.



Nàng gượng cười nói:



- Nếu có chuyện ngao du, ngắm cảnh sơn lâm. . . huynh có thích đi cùng với Tiểu Huệ không?



Trương Quảng gật đầu:



- Thích chứ. Đi cùng với một mỹ nữ như Tiểu Huệ thì còn gì bằng nữa.



Nàng mỉm cười nói:



- Tiểu Huệ nghĩ. . . Huynh không hứng thú đi cùng với Tiểu Huệ.



- Sao Tiểu Huệ lại nghĩ vậy?



- Bởi Tiểu Huệ đâu đáng đi cùng với huynh.



Trương Quảng lắc đầu:



- Tiểu Huệ nói sai rồi.



- Sai chỗ nào?



- Ta chỉ sợ mình không đáng đi chung với nàng thôi. Một kẻ vô danh tiểu tốt như huynh . . . Thì sao sánh ngang với Tiểu Huệ được .



Nàng lườm Trương Quảng; - Tiểu Huệ thích được đi cùng với Trương huynh.



Nàng nói dứt câu thì trận cuồng phong từ phía trước ào ào thổi đèn cuốn theo đất đá bay mù mịt.



Trương Quảng dùng ống tay áo che mặt.



Con hắc mã hí lên lồng lộng. Khi nó vừa cất được tiếng hí thì hai chân trước cũng quy xuống.



Lục Tần thét lớn:



- Chúng ta có địch nhân.



Tiểu Huệ lo lắng chụp lấy tay Trương Quảng:



- Huynh không được đứng xa Tiểu Huệ.



Nàng và Trương Quảng bước xuống đất Tử phía đối diện, một trung niên có khuôn mặt chữ điền, đôi mắt sáng ngời lững thững bước đến. Y chấp tay sau lưng trông thật nhàn nhã. Trên ngực áo của trung niên có thêu một nửa vầng Nhật Nguyệt song song.



Trương Quảng nhấm nói :



- Vị huynh đài này là người của Minh Thần Cung. Tiểu Huệ và Lục Tần và nhị vị huynh đệ để tại hạ tiếp.



Chàng kịp bước ra thì trung niên lia ánh mắt sáng ngời qua mọi người định nhãn vào Trương Quảng. Y gằn giọng nói:



- Các ngươi là người của Kim Tiền bang?



Trương Quảng ôm quyền:
Nàng nghĩ ngay đến đôi binh khí Nhật Nguyệt của Mạc Dân mà buông tiếng nói:



- Chúng ta cùng chết.



Lời nói còn đọng trên hai cánh môi của Tiểu Huệ thì Trương Quảng như thể vấp vào một rễ cây mà té ngang, kéo theo cả nàng.



Đôi binh khí Nhật Nguyệt lướt xẹt đỉnh đầu nàng và Trương Quảng trong đường tơ kẻ tóc. Tiểu Huệ nghe rõ mồn một tiếng gió rít trên đỉnh đầu mình.



Đôi Nhật Nguyệt quái hoàn đảo một đường vòng cũng rồi quay ngoắc lại hai người.



Tiểu Huệ lúng túng nói:



- Huynh chạy đi . . . Tiểu Huệ đỡ cho huynh.



Nàng vừa nói vừa toan chồm đến dùng thân mình hứng lấy đôi Nhật Nguyệt Ma Hoàn nhưng Trương Quảng như thể quá ư lúng túng mà dùng ngay ngọn truỵ thủ quẳng về phía cặp Ma Hoàn.



Chát...



Cú đập khá mạnh đủ để hất đôi Nhật Nguyệt Ma Hoàn ghim vào một táng cây đại thủ cùng với ngọn truy thủ.



Trương Quảng lại thét lớn.



- Chạy...



Y nắm tay Tiểu Huệ lao vào trong khu rừng rậm bất kể những nhánh cây quào vào người.



Trương Quảng thở phào một tiếng khi chạy đến một táng cây đại thụ. Đến lúc này Trương Quảng mới dừng bước nhìn lại nói:



- Chúng ta thoát rồi.



Nói dứt câu Trương Quảng ngồi bệt xuống rễ cây thở hồng hộc.



Tiểu Huệ nhìn chàng :



- Huynh đã đỡ được đôi Ma Hoàn của Mạc Dân.



- Ta cũng không biết sao mình may mắn như vậy.



- Huynh đúng là số mạng lớn thật.



- Ta cũng không biết lại có số lớn như vậy Buông tiếng thở dài, Trương Quảng lắc đầu:



- Tự dưng lại có kẻ thù. . . Một kẻ thù vô lý Nàng mỉm cười.:



- Không vô lý đâu.



- Nàng thấy đó . . . Nhưng vậy mà không vô lý ư - Không có lửa làm sao có khói.



Trương Quảng gắt gỏng nói :



- Có lửa có khói là cái khỉ gì . . . Gã Mạc Dân đó yêu Thể Ngọc rồi tìm đến ta đòi lấy mạng, hoặc hủy diện dung . . . Lửa với khói gì mà vô lý như vậy.



Trương Quảng phủi tay:



- Hắn yêu Thể Ngọc thì đi tìm Thể Ngọc tỏ tình, van xin, nài nỉ tình yêu của nàng . . . Cớ gì mà đi tìm Trương Quảng chứ.



Tiểu Huệ lườm Trương Quảng.



- Nếu như huynh không khiến cho Giáng Thể Ngọc tiểu thư yêu huynh thì đâu có chuyện này.



Trương Quảng đứng lên:



- Ta khiến Thể Ngọc yêu ta hồi nào.



Yêu hay không là do nàng quyết định chứ. . . Trương Quảng có buộc gì nàng đâu Ta có bắt nàng yêu Trương Quảng đâu Hừ. . . Nàng còn binh vực cho gã Mạc Dân chết tiệt đó bắt Trương huynh của nàng chạy thục mạng. Thở không muôn nôi.



Tiểu Huệ phá lên cười.



Nàng vừa cười vừa nói:



- Lần này giữ được mạng có kỳ duyên đồ trợ Nhưng Tiểu Huệ không có bênh vực hắn nghe.



Nàng bước đến bên Trương Quảng:



- Tiểu Huệ không ngờ huynh lại chạy nhanh như vậy.



- Nếu không nhanh chân thì chết chắc rồi. Chuyện nầy ta phải nói với Thể Ngọc.



Tiểu Huệ lắc đầu:



- Huynh nên tránh xa nàng ta thì hơn.



Trương Quảng nhìn sửng Tiểu Huệ .



Tiểu Huệ mỉm cười nói:



- Nam nhân ghen tuông, ích kỷ chẳng thua vì nữ nhân. Xem ra Trương huynh cũng có số đào hoa.



Trương Quảng ngồi xuống rễ cây. Lầu bầu nói:



- Có số đào hoa mà phải chạy như thế này...



Trương Quảng lắc đầu thở dài :



- Cầu mong số đào hoa mau chóng xuất ra khỏi cuộc đời Trương Quảng.