Hoạt Sát
Chương 21 : Dĩ độc trị độc
Ngày đăng: 15:53 18/04/20
Bất cứ ai đến Vân Sơn Uyển cũng không thể nào rời bước bỏ đi được. Vân Sơn Uyển là một quần thể những ngôi thảo xá khang trang được dựng trên sườn ngọn Mã Sơn. Đến Vân Sơn Uyển, người ta có cảm tưởng lạc vào ranh giới tiên cảnh Những tảng mây trắng bồng bềnh lơ lửng ngay trước mặt là có thể dùng tay chạm đến chúng. Ngoài những quần thể xinh xắn, khang trang cảnh sắc ở đâu không có bút mực nào tả được vẻ đẹp của nó. Bướm thì từng đàn bay lượn khoe sắc, hoa thì bạt ngàn lên đến đỉnh. Những con đường mòn lót đá hoa cương nối những quần thể thảo xá với nhau, tạo nên một tân đồ liên hoàn để những đôi nam nữ thanh tú sánh vai ngắm cảnh, thưởng lãm sự yên tĩnh.
Nhưng Vân Sơn Uyển không chỉ nổi tiếng bởi cảnh đẹp huy hoàng tráng lệ của con người tạo ra, của thiên nhiên ban tặng, nơi đây còn có một thứ rượn chỉ có ở Vân Sơn Uyển, chỉ có những bậc đại gia đại phú, hay những quan nhân vương triều mới có thể đặt chân đến.
Những kẻ bình thường, những người trung lưu chỉ có thể mơ tưởng đến Vân Sơn Uyển trong giấc mộng và ao ước có ngày đặt chân đến, nhưng ao ước vẫn chỉ là ao ước. Bởi muốn vào Vân Sơn Uyển chí ít trong hầu bao phải có trăm lạng vàng ròng. Với số ngân lượng to lớn như vậy thì có mấy ai được đặt chân vào Vân Sơn Uyển.
Với tấm kim bài của Kim Tiền bang, Trương Quảng và Tiểu Huệ mới có đủ ngân lượng để vào vùng non bồng tiên cảnh này. Ngồi trong thảo xá, những vật dụng bên trong thì toàn những thứ giá trị, ngay cả bầu rượn cũng bằng ngọc thạch, Trương Quảng và Tiểu Huệ ngắm nhìn những đôi uyên ương dìu nhau đi trên những con đường lát đá phẳng phiu. Mặc dù đêm nay chỉ có ánh trăng lưỡi liềm những ánh sáng của con trăng cũng tạo ra nét thơ mộng, huyền ảo cho Vân Sơn Uyển.
Trương Quảng đặt chén rượn xuống trước mặt nhìn lại Tiểu Huệ:
- Nàng thấy có đẹp không?
Nàng gật đầu:
- Đẹp lắm. . . Thật là thơ mộng. Không biết trong những đôi uyên ương kia có . . .
Tiểu Huệ bỏ lửng câu nói giữa chừng.
Trương Quảng mỉm cười :
- Ý nàng muốn nói trong những đôi uyên ương kia có gã nào gian trá như Kiến Văn không chứ gì?
Trương Quảng mỉm cười lắc đầu: - Đừng nghĩ như vậy. Tất cả những đôi uyên ương khi đã đến Vân Sơn Uyển đều đã nguyện với lòng thề thốt với nhau. Họ không chia cắt nhau đâu.
Nàng nhìn Trương Quảng:
- Đâu ai đoán được lòng người. Nếu chỉ dựa vào những lời thề thốt mà có được sự thủy chung thì trên đời này đâu có sự ngang trái.
- Nàng bi quan quá đó.
Nàng nhìn ra cửa thảo xá.
Trương Quảng nói :
- Uống với Trương Quảng một chén rượn để quên đi những nỗi muộn phiền.
Nàng nhìn lại Trương Quảng, miệng điểm nụ cười mỉm, tay thì bưng chén rượn nói:
- Đối với Tiểu Huệ thì chẳng có gì muộn phiền cả.
Tiểu Huệ vừa bưng chén rượn đưa lên miệng thì tiếng tiêu quái gỡ kia cất lên đập vào thính nhĩ nàng. Nghe tiếng tiêu đó chân diện Tiểu Huệ sa sầm hẳn lại.
Những nét bất nhẫn hẳn lên. Nàng từ từ đặt chén rượn xuống nhìn Trương Quảng nói:
- Ngay cả một cuộc đối ẩm với Trương huynh, Tiểu Huệ cũng không được trọn vẹn.
Nàng thở dài lắc đầu:
- Không biết đến bao giờ Tiểu Huệ mới có được những khoảnh khắc riêng cho mình, chứ đừng nói đến một tình yêu trọn vẹn bằng tình người.
Nàng nói rồi đứng lên.
Trương Quảng hỏi :
- Nàng đi đâu?
- Đi gặp người mà Tiểu Huệ chẳng bao giờ muốn gặp . . . Nhưng không gặp thì không được.
- Kiến Văn?
Tiểu Huệ lắc đầu:
- Không. . . Tiểu Huệ phải đi gặp Độc Nhân Cầu Bá Tuyền.
- Lão Độc thổi tiêu gọi nàng?
Tiểu Huệ gật đầu, gượng cười nói:
- Tiểu Huệ không muốn gặp lão Độc đó nhưng con độc trùng thì buộc Tiểu Huệ phải gặp lão.
Trương Quảng buông một tiếng thở dài:
- Ta đúng là một kẻ vô dụng . . . Hay nàng có thể dẫn ta đi đến gặp lão Độc.
Nàng mỉm cười lắc đầu nói:
- Trương huynh muốn lão Độc cấy độc trùng vào huynh ư? Một mình Tiểu Huệ thôi đủ rồi . . . Tiểu Huệ không muốn kéo huynh vào chung một số phận với Tiểu Huệ. Nghe nàng nói Trương Quảng chỉ buông tiếng thở dài. Bưng lấy chén rượn dốc vào miệng mình.
Tiểu Huệ gượng nói:
- Gặp lão Độc lấy giải dược độc trùng rồi, Tiểu Huệ sẽ quay lại ngay.
- Lão đưa giải dược cho nàng à?
Mặc dù biết Hấp Tinh Đại Pháp của lão Độc là một trong những môn tà công tàn khốc nhất nhưng bạch y nhân trông rất dửng dưng, thậm chí còn chấp tay sau lưng.
Vẻ thản nhiên của bạch y nhân khiến lão Độc cũng phải e dè. Lão mím môi nghiến răng rồi gằn giọng nói:
- Đỡ thần công của lão đây.
Hai luồng hấp lực từ tâm trung bản thủ của lão Độc thoát ra cuốn về phía bạch y nhân. Lão vừa phát Hấp Tinh Đại Pháp vừa nói:
- Lão hủ sẽ bẻ vụn xương của ngươi.
Bạch y nhân vẫn chấp tay sau lưng nhưng quanh y có một vùng ảo khí xuất hiện. Hai đạo Hấp Tinh Đại Pháp chạm vào vùng ảo khí liền bị hóa giải ngay. Hai đạo Hấp Tinh Đại Pháp như thể chìm vào cõi vô thanh vô sắc.
Hiện tượng thần kỳ đó xảy ra khiến cho lão Độc sửng sờ, và trợn mắt nhìn bạch y nhân. Giờ lão đã kịp nghiệm ra lời nói của đối phương là sự thật. Lão Độc không khỏi lúng túng, vội vội vàng vàng thu hồi Hấp Tinh Đại Pháp để dùng đến độc công.
Nhưng lão vừa thu hồi Hấp Tinh Đại Pháp thì tâm trung bản thủ nhói buốt một cái thật đau khi bạch y nhân chớp động hữu thủ.
Lão Độc ngồi bệch xuống đất, nhăn mặt.
Lão thất sắc nhìn lên bạch y nhân:
- Ngươi đã làm gì lão phu?
Bạch y nhân buông một câu bằng chất giọng thật nhạt nhẽo:
- Dĩ độc trị độc.
Lão Độc chìa hai bàn tay đến trước mặt. Giữa tâm trung bản thử có hai dấu đỏ như hai nốt ruồi son.
Lão nhìn lại bạch y nhân:
- Phải chăng. . . đây là Huyết Điểm Tử?
- Đúng. Lão chỉ có hai sự lựa chọn.
Một là làm theo lời ta. Hai là chờ đợi cái chết khủng khiếp đến với lão.
Bạch y nhân gắng giọng nói:
- Lão biết cái chết khủng khiếp đến với lão như thế nào rồi.
Chân diện của lão Độc biến sắc trông thật khốn khổ. Lão thở gấp rồi nói:
- Du trang chủ còn sống ư?
- Sống hay chết lão không cần biết. . .
Chỉ nên quyết định sự lựa chọn của mình.
- Lão Độc muốn sống.
- Muốn sống thì làm theo ý của ta.
- Nhưng ai sẽ hóa giải huyệt điểm cho lão Độc?
- Trương Quảng là một đại phu kỳ tài y có thể làm được điều đó.
Bạch y nhân nói rồi trở bộ quay bước tiến ra cửa thảo xá.
Độc Nhân Cầu Bá Tuyết gọi theo:
- Du trang chủ...
Bạch y nhân dừng bước. Y nhạt nhẽo nói:
- Đừng van xin ở ta . . . Hãy van xin Trương Quảng thì đắc lợi hơn. Cũng đừng để cho ta thấy mặt lão, và cũng đừng để ta nghe đến Hấp Tinh Đại Pháp.
Nếu không lão chết không toàn thây đó.
Nói dứt câu bạch y nhân chỉ lắc nhẹ bờ vai, thân ảnh của y thoát đi nhanh như một cơn lốc, mất hút ngay trong tầm mắt của lão Độc.
Lão Độc lẩm nhẩm nói:
- Du Cát Đằng . . . Ngươi còn sống . . .
Ngươi vẫn còn sống sao.
Độc Nhân Cầu Bá Tuyết nhìn lại đôi bản thủ của mình một lần nữa mà cảm nhận lòng nặng trĩu. Lão bất giác buông tiếng thở dài, lắc đầu nhìn ra cửa thảo xá:
- Cát Đằng. . . Độc Nhân sẽ tìm ngươi khi luyện thành Hấp Tinh Đại Pháp . . .
Độc Nhân sẽ tìm ngươi.