Hoạt Sát
Chương 29 : Mạng tử mạng tồn
Ngày đăng: 15:53 18/04/20
Trương Quảng dừng chân trước bậc tam cấp một côi cổ miếu Thành hoàng.
Chàng suy nghĩ một lúc rồi mới đẩy cửa bước vào. Vừa bước vào cổ miếu thành hoàng, Trương Quảng vừa nói:
- A Di, nàng vẫn còn chờ ta ở đây chứ?
Mặc dù thốt ra câu nói đó, nhưng Trương Quảng đã thấy A Di đang đứng bên cửa sổ quay lưng về phía mình.
Nụ cười mỉm hiện trên hai cánh môi của Trương Quảng.
A Di quay lại đối mắt với chàng.
- A Di vẫn chờ công tử.
Trương Quảng nói - A Di cô nương chờ tại hạ hay chờ quả Thiên Lôi tử.
Nàng buông một câu thật lạnh lùng:
- Chờ cả hai. Chờ công tử và chờ cả quả Thiên Lôi Tử.
Trương Quảng mỉm cười:
- Khi nàng đã có hỏa pháo Thiên Lôi tử rồi, nàng sẽ bỏ Trương Quảng mà đi chứ?
A Di hơi cau mày rồi nhã nhặn nói:
- A Di phải quay về Thiên Môn bái kiến môn chủ. Công tử có muốn cùng đi với A Di không?
Trương Quảng lắc đầu:
- Trương Quảng có chuyện phải làm chắc không cùng đi với A Di được. Nhưng chia tay với nàng hẳn Trương Quảng cảm thấy trống vắng và cô độc lắm.
Nụ cười mỉm thật giả lả hiện lên hai cánh môi của A Di.
- Sự trống vắng kia trong Trương công tử rồi sẽ nguôi ngoai.
- Sao nàng biết nó sẽ nguôi ngoai.
- Biết Trương công tử còn biết bao nhiêu nữ nhân đang chờ, đang đợi. Trong đó có một trang giai nhân tuyệt sắc đệ nhất mỹ nữ Thượng Quan Uyên Uyên. A Di đâu thể sánh bằng.
Nàng đổi giọng thật nhạt nhẽo:
- Trương công tử hãy giao hỏa pháp cho A Di.
- Sao nàng gấp như vậy... Trương Quảng còn có điều thỉnh giáo A Di mà.
- Công tử muốn thỉnh giáo điều gì?
- Trương Quảng tin vào cảm nhận của A Di, nên mới hỏi điều này. Chắc chắn A Di cô nương đã đoán ra ai giết Bội Bội.
Nàng nhìn Trương Quảng, ôn nhu nói:
- Trương công tử quan tâm đến cái chết của Bội Bội à? Cái chết đó có gì mà Trương công tử quan tâm như vậy?
Điểm một nụ cười giả lả, Trương Quảng nói:
- Chẳng có gì cả, chẳng qua tại hạ chỉ muốn thẩm chứng suy đoán của bản thân mình.
Nàng mỉm cười:
- Nói vậy công tử cũng đã đoán ra người giết Bội Bội?
- Tại hạ không nghĩ mình là người đoán đúng.
- Không tin vào mình hay Trương công tử không dám nói? Nếu Trương công tử không dám nói thì A Di sẽ nói dùm công tử vậy. Mặc dù A Di cũng chẳng có bằng chứng gì.
Nàng bước đến trước mặt chàng nhìn vào mắt Trương Quảng. A Di chậm rãi buông từng tiếng một:
- Trong sách có câu "Tối độc phụ nhân tâm", nữ nhân chính là người độc nhất. Nhất là khi họ yêu và muốn giành giật tình yêu về mình.
Nàng khoanh tay trước ngực, nói tiếp:
- Tại Trung Nguyên tiêu cục thì chỉ có hai nữ nhân. Một là Bội Bội, người thứ hai là Dạ Minh. Bội Bội thì có được tình yêu của Lâm Trung Quân nhưng lại có quá nhiều dấu tích trong cuộc đời. Nếu một Dạ Minh cũng yêu Lâm Trung Quân... Vì cái tâm độc của nữ nhân, nàng ta có thể dùng dấu tích cuộc đời của Bội Bội như một thứ binh khí để đoạt tình.
Trương Quảng nghiêm mặt:
- Nàng nghĩ Dạ Minh đã bức tử Hà Bội Bội?
A Di gật đầu:
- Đúng... Chỉ có Dạ Minh thôi, và duy nhất chỉ có Dạ Minh mới nắm rõ những dấu tích trong cuộc đời của Hà Bội Bội. Nữ nhân có hai điểm yếu... Khi đã độc thì đúng là tối độc, nhưng khi yếu mềm thì cũng yếu mềm chẳng ai sánh bằng.
Trương Quảng khẽ gật đầu:
- Tại hạ nghĩ nàng đã đoán đúng.
A Di mỉm cười:
- Thế còn Trương công tử thì đoán ai bức tử Hà Bội Bội đây?
Trương Quảng lắc đầu:
- Tại hạ chẳng nghĩ đến ai cả.
Chắp tay sau lưng, Trương Quảng nhìn A Di:
- Thế nàng có đoán vì sao Trương Quảng đem chuyện Dạ Minh và Bội Bội ra hỏi nàng không?
- Trương công tử đã cứu ta?
Chàng gật đầu rồi xé chiếc đùi gà đặt vào tay nàng:
- A Di ăn đi.
Nàng lắc đầu nhìn Trương Quảng gần như không chớp mắt rồi nói:
- Sao công tử lại cứu A Di?
- Tại hạ không cứu nàng đâu... mà muốn giữ lại mạng cho nàng thôi.
Trương Quảng mỉm cười:
- Tại hạ là một đại phu.
- Đúng ra công tử không nên cứu A Di - Không làm tròn chức phận với Thiên Môn, A Di cô nương trả lại cho Môn chủ một cái mạng chứ gì?
Nàng gật đầu:
- Nhưng công tử đã không để cho A Di chết bằng Tiêu Hồn tán.
Trương Quảng ngoạm một miếng thịt gà ăn ngon lành. Chàng nuốt xong miếng thịt gà rồi hỏi:
- Có ai sống sót được khi uống tiêu hồn tan của Môn chủ không?
- Không ai sống sót cả.
Trương Quảng mỉm cười:
- Thế thì A Di đã trả lại cho Môn chủ Thiên Môn mạng của mình rồi.
- Trả mạng nhưng sao A Di vẫn còn sống?
Trương Quảng đứng lên, nhìn nàng nói:
- Khi A Di đã tắt thở, Trương Quảng mới dụng y thuật cứu cô nương.
- Công tử làm vậy để làm gì?
- Với tại hạ thì cái mạng của A Di đáng được giữ lại. Võ lâm giang hồ vốn là tranh đoạt.
Mạng của A Di đã thuộc về Thiên Môn, nhưng nay A Di đã trả thì Trương Quảng phải đoạt lại chứ. Đoạt lại để làm vật sở hữu riêng cho mình.
Chàng ngồi xuống bên nàng:
- Tại hạ đã đoạt lại được mạng của A Di từ tay Diêm chúa thì A Di đã thuộc về Trương Quảng chứ không còn thuộc về Thiên Môn nữa.
Nàng nhìn chàng.
Trương Quảng nhướng mày:
- Trương Quảng nói đúng hay nói sai?
Nàng ngập ngừng không đáp lời chàng.
Trương Quảng nắm lấy tay A Di.
- Cái gì của Thiên Môn, A Di đã trả về cho Thiên Môn, còn bây giờ nàng thuộc về Trương Quảng.
- Vậy ai làm chứng cho A Di về điều này?
- Ta và nàng...
A Di lắc đầu:
- Sao môn chủ tin vào lời của công tử và A Di được?
- Cái gì môn chủ phải tin? Kẻ quang minh chính đại làm điều gì không hổ thẹn với tâm của mình là được rồi. Cứ cần gì phải buộc người khác phải tin mình.
Trương Quảng nghiêm giọng hỏi:
- A Di đã uống Tiêu hồn tán chưa?
- Đã uống rồi.
- Nàng biết như thế thì tốt rồi. Tâm của nàng thanh thản là đủ rồi. Đâu cần phải phơi bày cho thiên hạ biết.
A Di nhìn Trương Quảng nhỏ nhẻ nói:
- Chủ nhân.
Trương Quảng mỉm cười nói:
- Giờ ta mới thích nghe câu nói này của nàng. Ta là chủ nhân của A Di. Nàng có nghe lịnh của ta không?
A Di gật đầu.
Trương Quảng chỉ chiếc đùi gà:
- Vậy ta lịnh cho nàng hãy ăn chiếc đùi gà này.
Nàng cầm lấy chiếc đùi gà cắn một miếng ăn như thể làm vừa lòng Trương Quảng.
Trương Quảng nhìn A Di ăn nghĩ thầm: "Đoàn Bất Quân môn chủ hẳn không tin vào kết cục này. Hắn đâu biết được mọi sự trên đời đều có thể xảy ra."