Hoạt Sát

Chương 3 : Biết và không biết

Ngày đăng: 15:52 18/04/20


Trong bộ gấm y rất đường hoàng ra dáng một phong lưu công tử, Trương Quảng chắp tay sau lưng bước vào Tuyết Hoa Lâu. Vẻ phong lưu của Trương Quảng khiến những nàng kỹ nữ phải chú nhãn đến y ngay.



Hai ả kỹ nữ bước ra tiếp Trương Quảng. Mỗi người một bên nắm tay Trương Quảng níu kéo .



Trương Quảng rút hai tay lại nhìn hai nàng kỹ nữ từ tốn nói:



- Tại hạ nghe đồn đãi Tuyết Hoa Lâu là tòa lâu nhiều thú vui nhất kinh thành Trường An. . . Nhị vị cô nương có thể cho tại hạ biết ở đây có gì vui nào?



Nàng kỹ nữ bên trái níu tay Trương Quảng:



- Công tử hãy lên phòng cùng với Mịch Mịch, tất sẽ biết ngay ở đây có gì vui ngay thôi.



Mịch Mịch vừa nói vừa ép người vào Trương Quảng như thể muốn đu lấy họ Trương.



Trương Quảng nhường mày nói với Mịch Mịch:



- Mịch Mịch cô nương nói thật đấy chứ?



Mịch Mịch chưa kịp trả lời thì ả đứng bên phải đã lên tiếng:



- Công tử không phải lo chuyện đó . . .



Nếu Mịch Mịch không cho công tử được những khoảnh khắc vui vẻ thì Bân Bân sẽ bồi tiếp công tử.



Trương Quảng gật đầu:



- Hay lắm. . . Tại hạ sẽ chịu theo ý nhị vị cô nương một lần mới được. Để xem Tuyết Hoa Lâu có gì vui không.



Nhưng Trương Quảng bỏ lửng câu nói giữa chừng buộc Mịch Mịch và Bân Bân chú ý đến mình rồi nói tiếp:



- Nhưng nếu tại hạ không cảm thấy gì lạ và vui vẻ thì nhị vị cô nương sẽ bồi đáp gì cho tại hạ nào?



Mịch Mịch nói:



- Công tử muốn gì . . . Mịch Mịch và Bân Bân sẽ cùng bồi tiếp.



- Nếu như tại hạ muốn gặp một người . . . Và người đó là chủ nhân của nhị vị cô nương . . . Mịch Mịch và Bân Bân có dám thỉnh không?



Mịch Mịch và Bân Bân nheo mày nhìn Trương Quảng :



- Công tử muốn gặp ai?



- Khi nào cảm thấy không được vui vẻ sẽ nói. Chứ bây giờ thì chưa nói được . . .



Bởi Mịch Mịch và Bân Bân có thể cho tại hạ những khoảnh khắc vui vẻ kia mà.



Mịch Mịch và Bân Bân cùng phá lên cười Bân Bân nói:



- Công tử không chỉ vui vẻ mà sau này còn không quên Mịch Mịch và Bân Bân.



- Thế thì tốt quá.



Mịch Mịch và Bân Bân đưa Trương Quảng lên gian thượng khách phòng.



Trương Quảng vừa yên vị thì hai nàng đã sà vào lòng chàng. Mịch Mịch bá lấy vai Trương Quảng, vồn vã nói:



- Chàng uống rượu gì?



- Nếu ở đây có rượu nào ngon nhất thì nàng hãy lấy ra đây phục vụ bổn thiếu gia.



Bân Bân đứng lên:



- Thiếp mang đến cho chàng ngay.



Bân Bân rời bàn đến kệ rượu. Nàng ta chọn lấy vò rượu thiếu nữ nhi hồng" bưng đến. Vừa khui nắp vò rượu, Bân Bân vừa nói:



- Đây là hảo tửu thiếu nữ nhi hồng" ngon nhất ở kinh thành Trường An.



Chàng sẽ không tìm ra được vò rượu ngon như thế này ngoài Tuyết Hoa Lâu.



Nhìn lại Bân Bân, Trương Quảng nói:



- Nàng nói thật chứ.



Bân Bân gật đầu:



- Thật mà.



Chuốc đầy chén rượu thiện nữ nhi hồng," Bân Bân bưng chén áp vào môi Trương Quảng nhỏ nhẻ nói :



- Thiếp mời chàng.



- Đa tạ. . . đa tạ.



Trương Quảng không bưng chén rượu mà ngửa mặt để Bân Bân chuốc rượu vào miệng mình. Bân Bân vừa đổ rượu vào miệng Trương Quảng thì bất thình lình Trương Quảng vùng lên, phun rượu ra bàn.



Bân Bân bối rối nói:



- Chàng sao vậy?



Trương Quảng chau mày, lắc đầu nói:



- Rượn này ta uống không được . . .



Nhạt lắm . . . Nhạt lắm . . . Có lẽ nó chỉ được dùng cho nữ nhân thưởng thức mà thôi Mịch Mịch vội đứng lên:



- Để Mịch Mịch đi lấy rượu khác cho chàng vậy.



Trương Quảng gượng cười nói :



- Mới chỉ thưởng thức rượu thôi, bổn thiếu gia đã thấy mất vui rồi. Nhưng hy vọng vò rượu sau sẽ ngon hơn vò rượu này.



Mịch Mịch nói:



- Chàng yên tâm. Chắc chắn vò rượu sau sẽ ngon hơn vò rượu của Bân Bân.



Nghe Mịch Mịch nói câu này, Bân Bân lườm nàng.


môn chủ Thiên môn biết Vô ảnh Tử Kiếm là đại thích khách lấy chức nghiệp sát nhân làm phương châm sống cho mình.



Đôi chân mày của My Nương nhíu lại:



- Công tử nói ra điều đó có ý gì?



Trương Quảng bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài khu hoa viên từ tốn nói:



- Tại hạ đã nói đến đây rồi . . . My Nương phu nhân còn chưa hiểu tại hạ sao?



Hai cánh môi của My Nương mím lại:



- Yù công tử muốn gì?



- Muốn giúp My Nương ma ma . . .



Nhưng đổi lại . . . ma ma phải thành thật với tại hạ.



Đôi chân mày của My Nương nhíu hẳn lại Trương Quảng mỉm cười nói :



- Hẳn My Nương ma ma sẽ rất lấy làm lạ sao một kẻ vô danh tiểu tốt như Trương Quảng lại biết rõ những chuyện của My Nương như chính lòng bàn tay tại hạ . . .



Chỉ vào trán mình Trương Quảng nói :



- Tại hạ có cái đầu hơn người khác.



Nhờ có nó tại hạ đoán ra kẻ đứng sau lưng Vô ảnh Tử Kiếm là ai. Nếu như Trương Quảng đoán được thì môn chủ Thiên môn cũng đoán được.



Quay lại nhìn thẳng vào Tằng My Nương:



- My Nương ma ma chắc sẽ biết được Chuyện gì sẽ xảy ra cho ma ma rồi chứ?



Trương Quảng lắc đầu:



- Tại hạ tiếc cho ma ma là quá xem thường sự thông tuệ của Thiên môn môn chủ.



Sắc diện của My Nương từ chỗ bình tĩnh chuyển sang màu tái dần. Suy Nghĩ một lúc Tằng My Nương nói:



- công tử muốn giúp gì My Nương nào?



Trương Quảng từ tốn nói :



- Tại hạ ái mộ nhan sắc của ma ma, mà không muốn để nó biến mất khỏi cõi đời này. . . Chỉ cần My Nương ma ma nghe theo lời chỉ dẫn của tại hạ.



- Lấy gì để My Nương tin vào lời nói của công tử?



- Cái mạng của tại hạ có thể bảo chứng cho lời nói của tại hạ được chứ?



My Nương nghiêm giọng nói:



- Vì nguyên cớ gì Trương công tử lại vì My Nương chứ?



Trương Quảng mỉm cười :



- Tại hạ đã nói rồi.



- Chỉ vì nhan sắc của My Nương thôi sao, hay còn nguyên cớ nào khác?



- Chắc chắn còn nguyên nhân khác nữa nhưng lúc này tại hạ chưa tiện nói ra.



My Nương nhìn thẳng vào mắt Trương Quảng:



- My Nương xem như Trương công tử đã biết tất cả sự việc. Biết trong sự suy đoán của công tử. . . chứ chẳng có chứng cớ gì cả. Thế công tử sẽ giúp My Nương thế nào đây?



- Tằng ma ma rất thích Vô ảnh Tử Kiếm ở bên cạnh ma ma. Ngoài Vô ảnh Tử Kiếm còn có Minh Thần Cung. Có Minh Thần Cung và Vô ảnh Tử Kiếm, chắc ma ma chẳng còn ngại gì Thiên môn nữa.....



Nhìn ra ngoài cửa sổ Trương Quảng nói tiếp:



- Lời nói của tại hạ có đúng không nhỉ?



My Nương quá bất ngờ với sự xuất hiện của công tử, và càng bất ngờ ngạc nhiên hơn khi nghe những lời nói từ cửa miệng của công tử phát ra.



Nhìn lại My Nương, Trương Quảng nói tiếp:



- Ngạc nhiên và bất ngờ. . . Nhưng những lời tại hạ nói có đúng không?



Nói xong, Trương Quảng điểm nụ cười My Nương nhỏ giọng nói:



- My Nương đã thỉnh cầu Lâm Trung Quân ở lại Tuyết Hoa Lâu nhưng Lâm Trung Quân đã từ chỗ .



Trương Quảng cười khẩy:



- Tại hạ có thể giúp My Nương ma ma.



My Nương nhìn sững Trương Quảng:



- Trương công tử giúp được ư?



Trương Quảng gật đầu:



- Hãy đặt niềm tin vào tại hạ.



- Trương công tử cần gì ở My Nương?



- Rất nhiều. . . nhưng trước hết là sự thành tâm của My Nương đối với tại hạ.



My Nương khẽ gật đầu:



- My Nương chỉ sợ . . .



Trương Quảng cướp lời My Nương :



- My Nương ma ma hãy chuẩn bị đại yến đón người mà My Nương cần tới.



- Đó là ai?



- Lâm Trung Quân.