Hoạt Sát

Chương 34 : Bóng sắc tử thần

Ngày đăng: 15:53 18/04/20


Vuốt lại vạt áo bạch y thư sinh vốn dĩ đã phẳng phiu thẳng nếp, Kiến Văn nhìn lại mình trong tấm gương đồng. Y điểm nụ cười mỉm thỏa mãn với vẻ bề ngoài của mình.



Kiến Văn nghĩ thầm: "Uyên Uyên! Cuối cùng rồi ta cũng đaạt được nàng." Cứ như đã trở thành thói quen, Kiến Văn lại vuốt vạt áo thư sinh, mặc dù y biết chẳng cần phải dụng đến động tác đó. Y cảm nhận tim mình đập khá nhanh khi nghĩ đến thời khắc gặp Thượng Quan Uyên Uyên trong đêm nay, theo lời hẹn của nàng qua A Di.



Cầm cánh hoa trên đôi bàn tay, Kiến Văn tưởng tượng đến khoảnh khắc hưởng lạc thân thể của Uyên Uyên mà cảm thấy rạo rực vô cùng. Nhưng sự rạo rực của y bất giác lắng dịu xuống khi nghĩ tới Lục Tần. Suốt ba ngày qua, y ngóng trông chờ Lục Tần nhưng lào như bóng chim tăm cá lặn, không xuất hiện.



Kiến Văn lẩm nhẩm nói:



- Lão quỷ này định giở trò gì nữa đây? Hay lão định phản lại ta và sư tôn Cầu Bá Tuyên?



Y nói rồi lắc đầu.



Có bước chân dừng ngoài cửa, Kiến Văn nói:



- Ai..



- Nô nữ A Di...



Kiến Văn vội vã ra mở cửa. A Di bước vào nhìn gã.



Kiến Văn xoa tay nhìn A Di nói:



- Nàng đến đón tại hạ?



A Di gật đầu nhìn Kiến Văn bằng ánh mắt thật lạnh nhạt.



- Công tủ đã chuẩn bị chưa?



Kiến Văn điểm một nụ cười giả lả rồi nói:



- Tại hạ đã chuẩn bị rồi.



- Mời công tử theo A Di.



Gã xởi lởi nói:



- A Di! Mời nàng dẫn đường cho tại hạ.



A Di đi trước, Kiến Văn theo sau. Trong lòng gã chộn rộn niềm rạo rực khôn cùng khi nghĩ đến thời khắc gặp Thượng Quan Uyên Uyên. Sự rạo rực đó buộc Kiến Văn phải hỏi A Di:



- A Di cô nương! Thượng Quan Uyên Uyên chờ tại hạ ở đâu?



- Công tử cứ theo A Di tất sẽ đến nơi hội ngộ với Thượng Quan Uyên Uyên.



Nàng nói rồi sải bước đi tiếp.



Vẻ lạnh lùng nhạt nhẽo của A Di khiến Kiến Văn như thể nghẹn lời không hỏi được câu nào nữa.



A Di và Kiến Văn theo cửa hậu biệt trang rời khỏi trang viện của Thượng Quan Uyên Uyên. Gã cau mày nghĩ thầm:



- Uyên Uyên sao lại hẹn mình ra bên ngoài biệt trang của nàng?



Y lắc đầu nghĩ tiếp: "Có lẽ nàng ngại giao tiếp với mình trong biệt trang của nàng, nhỡ có người gặp được thì còn gì là trang thiên kim ngọc điệp. Nữ nhân là như vậy đó. Khi chưa biết mùi tình ái thì đỏng đảnh, bằng như biết rồi dám đeo bám mình như sam." Ý niệm đó trôi qua khiến Kiến Văn điểm một nụ cười thỏa mãn.



A Di tiếp tục bước. Kiến Văn theo sau. Trong màn đêm tối âm u, Kiến Văn cảm thấy quanh mình thật tĩnh lặng.



Y nhìn vào bờ lưng thon thả của A Di mà bất giác liên tưởng đến những hoạt cảnh hoang dục. Sự liên tưởng này lại tạo ra nụ cười mỉm trên hai cánh môi của Kiến Văn.



A Di đưa Kiến Văn đến ngay ngôi nhà hoang hôm nào y chia tay với Độc nhân Cầu Bá Tuyên để thực hiện kế sách chiếm đoạt Kim Tiền bang. Kiến Văn đứng ngay dưới bậc tam cấp dẫn vào chính sảnh ngôi nhà, hỏi A Di:



- A Di cô nương, sao lại là chỗ này?



A Di nhìn lại Kiến Văn bằng ánh mắt thật nhạt nhẽo và vô cảm.



- Kiến Văn công tử vào trong sẽ biết.



Kiến Văn buột miệng hỏi:



- Chẳng lẽ A Di cô nương là người của sư tôn Độc nhân?



A Di lắc đầu:



- A Di không biết Độc nhân là ai.



Nàng nói rồi bước lên những bậc tam cấp đẩy cửa ngôi nhà hoang đứng chờ Kiến Văn.



Gã hơi lắc đầu rồi bước lên những bậc tam cấp. Hai người bước vào gian chính sảnh. A Di đóng cửa lại.



Ánh sáng từ bốn ngọn bạch lạp treo trên tường rọi xuống, Kiến Văn cảm nhận sự lạnh lùng băng giá trên khuôn mặt của A Di. Gã hồi hộp hỏi:



- A Di cô nương, tiểu thư đâu?



A Di chỉ bức bình phong, ôn nhu nói:



- Trước khi gặp tiểu thư, Kiến Văn công tử hãy nhìn xem cái gì sau bức bình phong đó?



Kiến Văn chau mày lộ vẻ lưỡng lự. Gã gượng cười nói:



- Tại hạ cảm nhận có cái gì đó rất kỳ bí trong cuộc hẹn này.



- Chẳng có gì kỳ bí cả. Công tử hãy đến xem phía sau bức bình phong kia thì sẽ rõ.



Kiến Văn buông tiếng thở dài rồi bước đến bức bình phong. Y lưỡng lự khi ngửi được mùi xác chết. Hắn nhìn lại A Di. Nàng đứng như pho tượng nhìn Kiến Văn bằng thứ ánh mắt vô cảm.



Kiến Văn miễn cưỡng bước ra sau bức bình phong. Y đứng thừ ra khi thấy hai cái xác, một của lão Lục Tần và một của Độc nhân Cầu Bá Tuyên. Thấy hai cái xác đó, Kiến Văn biến hẳn sắc diện. Từ những nét phấn khích ban đầu, mặt y sa sầm xuống và nhanh chóng khoác một màu tái nhợt, tái nhạt.



Gã bần thần nói:



- Sao lại thế này?



Kiến Văn vừa nói vừa thối bộ nhưng mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào xác của Lục Tần và Độc nhân Cầu Bá Tuyên.



Y thẫn thờ nói:



- Chuyện quái quỉ gì thế này?



Y tiếp tục lùi cho đến khi lưng chạm vào A Di. Kiến Văn giật mình quya ngoắt lại. Đôi thu nhãn đầy sắc nhạt nhẽo vô cảm của A Di rọi vào mắt Kiến Văn.
Thụng y nhân rọi đôi thần nhãn xanh rờn vào Kiến Văn. Chạm vào đôi thần nhãn sáng ngời đó, Kiến Văn khẩn thiết nói:



- Tôn giá, Kiến Văn chẳng sống được bao nhiêu lâu nữa đâu. Kiến Văn vốn dĩ đã bị độc nhân Cầu Bá Tuyên cấy độc trùng vào nội thể. Nay Độc nhân đã chết, Kiến Văn tự biết mình phải chết theo lão Độc. Kiến Văn cầu xin tôn giá cho Kiến Văn sống thêm thời gian nữa khi mạng tận. Kiến Văn sẽ hầu hạ tôn giá dưới a tỳ.



- Ngươi bị cấy độc trùng?



Kiến Văn gật đầu nhỏ nhẻ đáp:



- Dạ!



- Há miệng ra.



Kiến Văn răm rắp làm theo lời thụng y nhân. Thụng y nhân áp tả thủ vào đan điền gã, hữu thủ để trước cửa miệng của Kiến Văn rồi nói:



- Ngươi sẽ hầu hạ ta chứ?



- Kiến Văn sẽ hầu hạ tôn giá.



- Được...



Lời thốt ra khỏi miệng thì thụng y nhân vận công. Kiến Văn cảm nhận một luồng khí dồi dào tuôn chảy vào đan điền mình, đồng thời hấp lực từ hữu thủ xuất hiện. Lục phủ ngũ tạng của Kiến Văn quặn đau khiến mồ hôi tuôn ra đầm trán. Gã rên lên một tiếng.



- Ối...



Kiến Văn những tưởng thụng y nhân dụng tà thuật lôi lục phủ ngũ tạng của mình ra, nhưng hoàn toàn trái với ý của gã, trên lòng bàn tay của thụng y nhân là con độc trùng đang ngoe nguẩy.



Thụng y nhân cất giọng eo éo:



- Phải đây là độc trùng không?



Thấy con độc trùng, Kiến Văn mừng rỡ sụp lạy:



- Tôn giá cứu mạng vãn bối.



Gã vừa nói vừa hành đại lễ.



Thụng y nhân đỡ hắn đứng lên. Bây giờ Kiến Văn đã bớt đi nỗi hồi hộp lo âu nhưng cũng không quan tâm đến sự lõa thể của mình.



Thụng y nhân nhìn Kiến Văn từ tốn nói:



- Hãy gọi ta là nương nương.



Câu nói này của thụng y nhân khiến Kiến Văn sững sờ. Nét sững sờ cònlộ trên mặt gã thì Thụng y nhân đã lộ bỏ chiếc mũ trùm đầu. Mái tóc dài trắng xỏa, đôi mắt sâu hoắm, cùng đôi môi thâm xì đập vào mắt gã.



Ngoài người nét quái gở của những kẻ sống dưới địa tuyệt lâu ngày, còn có những nếp nhăn hằn sâu trên mặt thụng y nhân.



Kiến Văn cố giữ tịnh tâm mới có đủ dụng lực đối nhãn với con người của cõi a tỳ đó.



- Tiết Mạc Chược thích ngươi đó.



Kiến Văn thở phào một tiếng:



- Đa tạ nương nương!



Tiết Mạc Chược nhìn Kiến Văn mà chẳng một chút ngại ngùng trước sự lõa thể của gã.



Mụ nói:



- Kể từ hôm nay ngươi sẽ là đồng tử của Tiết Mạc Chược. Tiết Mạc Chược sẽ truyền thụ võ công địa tuyệt cho ngươi, nếu ngươi ngoan ngoãn và biết hầu hạ ta.



Kiến Văn ôm quyền xá:



- Kiến Văn sẽ hết lòng hầu hạ nương nương.



Tiết Mạc Chược chau mày. Đôi mắt sâu hoắm đầy thần uy rọi vào gã.



- Đừng vội đa lễ... Nếu như ngươi không làm bổn nương vừa ý thì không có được võ công cái thế của địa tuyệt mà ngược lại còn bị bổn nương xé xác nữa.



- Kiến Văn sẽ làm hết sức mình để hầu hạ nương nương không để nương nương thất vọng.



Mạc Chược gật đầu:



- Tốt lắm... Kiến Văn... Ngươi rất may măn đã được bổn nương chọn làm đồng tử, bởi vì ngươi có phong thái và sắc đẹp hơn những người khác. Hãy cố mà giữ lấy phận của mình.



Xem như đây là kỳ tích của ngươi.



Nghe Tiết Mạc Chược nói câu này, Kiến Văn phấn khích nghĩ thầm: "Chẳng lẽ đây là kỳ tích của ta sao? Kiến Văn ơi... Thế là ngươi được sống rồi." Kiến Văn nhìn Tiết Mạc Chược:



- Kiến Văn thề sẽ hầu hạ nương nương.



- Ngươi sẽ phát dương quang đại nếu biết làm vừa lòng bổn nương.



- Kiến Văn sẽ hết lòng làm vừa lòng nương nương.



Tiết Mạc Chược gật đầu.



Mụ bước lại tràng kỷ, yên vị rồi duỗi chân đến trước.



- Cởi giày cho bổn nương.



Kiến Văn quì ngay dưới chân Mạc Chược, cẩn thận cởi giày cho mụ. Gã vừa cởi giày vừa nghĩ trong đầu: "Mụ này hẳn là một dâm nữ của cõi a tỳ. Ta phải chiếm lấy mụ để có được võ công của mụ." Ý niệm đó trôi qua đầu Kiến Văn, nên y cởi giày cho Tiết Mạc Chược bằng tất cả sự thành tâm lẫn nghệ thuật của một đạo hoa tặc. Cởi giày cho Tiết Mạc Chược rồi, Kiến Văn mới ngẩng lên từ tốn nói:



- Kiến Văn sẽ rửa chân cho nương nương.



Y rửa chân cho Tiết Mạc Chược bằng cách dùng lưỡi của mình rà hết đôi chân của mụ.



Mụ đê mê khoái cảm nhìn gã đắm đuối.



Kiến Văn phải mất đúng một canh giờ mới rửa xong đôi chân của Tiết Mạc Chược bằng lưỡi của mình. Y nhìn Tiết Mạc Chược mỉm cười:



- Nương nương vừa lòng với Kiến Văn chứ?



Tiết Mạc Chược nhìn y khẽ gật đầu. Cùng với cái gật đầu đó, mụ đặt tay lên ngực Kiến Văn ve vuốt, rồi mỉm cười nói:



- Đồng tử, ngươi đẹp lắm.