Hoạt Sát
Chương 39 : Tiếng tình
Ngày đăng: 15:53 18/04/20
Thể Ngọc lưỡng lự một lúc rồi mới dám bước vào biệt sảnh của cung chủ Giáng Hoa. Minh Thần cung chủ ngồi trên bồ đoàn hoa sen, tay bắt ấn quyết, vẻ mặt thật trang trọng, toát ra sự nghiêm khắc lạnh lùng.
Thể Ngọc lưỡng lự rồi bước đến trước bồ đoàn quỳ xuống.
Minh thần cung chủ nói:
- Thể Ngọc không cần phái quỳ thủ lễ như những người khác. Con là con của mẹ mà.
Thể Ngọc nhìn lên:
- Mẫu thân.... Ngọc nhi đến cầu kiến mẫu thân.
Minh thần cung chủ nhìn thẳng vào mặt nàng:
- Ngọc nhi không nói ra, nhưng ta biết con cầu xin gì rồi. Phải con lại xin ta tha cho con rời Minh Thần cung một lần nữa?
Thể Ngọc gật đầu:
- Dạ... con cầu xin mẫu thân cho con được rời Minh Thần cung để ra ngoài tìm người đã giả dạng Ẩn tướng ma tôn sát hại Thẩm bá bá.
- Đó có phải là lý đo chính đáng không?
Minh thần cung chủ thả tay bắt ấn quyết rồi từ từ đứng lên. Người chắp tay sau lưng bước theo những bệ tam cấp rời bồ đoàn hoa sen bước xuống đứng đối mặt với Giáng Thể Ngọc:
- Ngọc nhi... ta đã nói với con đừng nhắc đến chuyện của Thẩm Mộc Cương nữa... Ta xem như số mang của Thẩm bá bá của con là vắng phần hưởng lộc thôi.
Thể Ngọc cau mày nói:
- Mẹ... Thẩm bá bá là người của Minh thần cung... Chẳng lẽ mẹ không truy cứu mà lại bỏ qua chuyện này sao?
Minh Thần cung chủ suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Giang hồ mênh mông biết ai là kẻ giả dạng Ẩn tướng ma tôn. Có thể Ẩn tướng ma tôn Du Cát Đằng còn sống và phục hận. Nếu đúng như vậy, mẹ càng không muốn Ngọc nhi rời Minh thần cung.
Minh thần cung chủ đổi giọng lạnh lùng:
- Theo mẹ suy đoán, Ngọc nhi rời Minh thần cung không phải vì cái chết của Thẩm bá bá đâu... Mà đúng ra là con chỉ muốn đi tìm tên tiểu tử Trương Quảng thôi.
Thể Ngọc nhăn mặt nói:
- Mẹ... Trương huynh đã từng cứu con... Thậm chí huynh ấy còn cho con những thứ nhiều hơn thế nữa...
Minh thần cung chủ cau mày nạt ngang.
- Im...Thể Ngọc... Mẹ không muốn con gặp gã tiểu tử vô danh tiểu tốt đó. Con không biết sao?
Thể Ngọc dậm chân.
- Mẹ cứ xem thường huynh ấy... Huynh ấy mặc dù là người vô danh trên chốn vô lâm giang hồ thật... Nhưng Trương ca ca là người tốt.
- Sao con biết Trương Quảng là người tốt?
- Con biết huynh ấy là người tốt mà Nàng quì xuống.
- Mẹ... Hãy cho Ngọc nhi lịnh bài rời Minh Thần cung.
Mặt Minh Thần cung chủ đanh lại. Người gằn giọng nói:
- Ngọc nhi... Con xem thường lời nói của mẹ sao?
Thể Ngọc lắc đầu.
- Mẹ... Ngọc nhi không dám xem thường lời nói của mẹ đâu... Nhưng...
Cung chủ khoát tay.
- Ta đã quyết định rồi... Ngọc nhi sẽ không được rời Minh Thần cung.
Thể Ngọc bật khóc:
- Mẹ... Sao mẹ lại muốn nhốt Ngọc nhi trong Minh Thần cung? Ngọc nhi có tội gì chứ.
Cung chủ Minh Thần cung nhìn Thể Ngọc rồi quay bước trở lên bồ đoàn. Người yên vị bấm ấn quyết nhìn xuống Thể Ngọc quì bên dưới:
- Thể Ngọc... ta biết con có ân có tình với Trương Quảng, nếu như không muốn nói Ngọc nhi còn có tình với gã tiểu từ đó nữa... Điều đó mẹ không muốn. Nếu con muốn ngao du sơn thủy... Nếu con muốn rời khỏi Minh thần cung, thì trước hết con hãy sánh duyên với Mạc Dân.
Thể Ngọc lắc dầu:
- Mẹ... Sao mẹ cứ buộc Thể Ngọc phải trao tình cho Mạc Dân ca ca?
Thể Ngọc lắc đầu:
- Thể Ngọc không yêu Mạc Dân ca ca... Mặc dù con biết Mạc Dân huynh rất tốt với con Minh Thần cung chủ lắc đầu:
- Mẹ đã nói hết lời rồi. Và cũng đã quyết định rồi... Không thay đổi lời đâu.
Thể Ngọc nhăn mặt, nói:
- Sao mẹ lại làm khó Ngọc nhi. Ngay cả tình duyên của Ngọc nhi mẹ cũng ép con theo ý mẹ. Mẹ... Thể Ngọc không có chút tình gì đối với Mạc Dân ca ca cả... Con thật lòng chỉ xem Mạc Dân như bào huynh của mình.
Minh Thần cung chủ gằn giọng khe khắt nói:
- Đừng cãi lời ta... Và đây cũng là quyết định của ta. Chừng nào con chưa bái thiên địa kết tình phu phụ với Mạc Dân thì chừng đó con vẫn phải ở trong Minh Thần cung.
Sự miên man của nàng đưa nàng về kỷ niệm hôm nào, hai người ở trong cổ động mà sắc diện bất giác đỏ bừng tự thẹn với chính mình. Nàng đặt tay lên lai cánh mũi mà mơ hồ cảm nhận lại xúc cảm từ nụ hôn hôm nào Trương Quảng đã trao cho nàng.
Thể Ngọc mỉm cười một mình rồi nhẩm nói:
- Ngộ quá... Đúng là ta đã yêu Trương ca ca thật rồi... Ta yêu chàng thật rồi...Không biết Trương huynh có yêu mình không nhỉ... Nếu gặp lại chàng nhứt định mình sẽ hỏi chàng điều này.
Thể Ngọc còn đang miên man suy nghĩ với những ý tưởng vớ vẩn của mình thì Mạc Dân quay lại.
Nàng vẫn thả hồn trôi theo những mơ mộng viễn vông không biết Mạc Dân đến bên mình.
Mạc Dân nói:
- Thể ngọc...
Ngay cả tiếng nói của Mạc Dân thốt lên bên tai, Thể Ngọc cũng không nghe được. Tâm hồn nàng đang dõi theo những áng mây bềnh bồng trên bầu trời cao xanh mà hướng đến bóng dáng người tình Trương Quảng...
Mạc Dân gọi lại lần nữa:
- Thể Ngọc...
Lần này thì Thể Ngọc nghe được tiếng nói của gã nên giật mình. Nàng quay lại đối mặt với Mạc Dân trong bô mặt vừa bẽn lẽn, vừa thẹn thùng như thể sợ Mạc Dân đã phát hiện ra điều thầm kín trong đầu nàng.
Thể Ngọc nói:
- Mạc huynh...
- Thể Ngọc đang suy nghĩ gì vậy?
- Muội có suy nghĩ gì đâu.
Mạc Dân gượng cười nói:
- Huynh nghĩ muội đang thả hồn về với Trương Quảng.
Đôi lưỡng quyền của làng ửng hồng e thẹn.
- Muội không mơ mộng như vậy đâu.
Mạc Dân nói:
- Ý nguyện của muội đã được Mạc huynh chu toàn. Mạc huynh đã xin với cung chủ để muội rời Minh Thần cung.
Thể Ngọc quá ư phấn khích reo lên:
- Huynh nói thật chứ... Mẫu thân đã cho muội rời Minh Thần cung.
Nàng chộp lấy vai Mạc Dân:
- Huynh không nói gạt muội đấy chứ?
Mạc Dân gật đầu:
- Không đâu... Huynh đã xin với người... Nhưng muội không đi một mình... mà đi cùng với huynh...
Thể Ngọc dằn tay gã:
- Cũng được...Thế muội và huynh đi ngay bây giờ chứ?
- Muội chưa chuẩn bị hành lý mà sao gấp như vậy.
- Muội sẽ về biệt lầu chuẩn bị hành lý để sớm lên đường.
Mạc Dân buông tiếng thở dài hỏi:
- Thật ra Thể Ngọc muội muốn gặp Trương Quảng lắm sao?
Nàng nhìn gã một lúc rồi gật đầu:
- Muội có linh cảm huynh ấy đang gặp chuyện bất trắc chằng lành nên rất muốn gặp.
- Nhiều khi chính muội sẽ đem sự bất trắc đến cho y đó.
Nàng tròn mắt nhìn gã:
- Sao huynh lại nói vậy?
- Trên đường đi... Huynh sẽ nói với muội. Huynh chờ muội tại Tử môn Thể Ngọc gật đầu:
- Muội về chuẩn bị hành lý ngay đây để đến Tử môn gặp huynh.
Nàng nói rồi hối hả nhảy bước đi.
Những bước chân của nàng tựa như những bước chân sáo vừa hối hả vừa nhún nhảy trông thật khẩn trương và hồn nhiên.
Mạc Dân nhìn theo Thể Ngọc nghĩ thầm:
"Ngọc muội... Lần này gặp Trương Quảng chính tay Mạc Dân sẽ lấy mạng hắn... Muội đâu thể nào ngờ được Trương Quảng kia lại là kẻ gian trá... Y đã giấu thân phận của mình.
Muội đâu biết được rằng gã là Du Thiếu Báo... kẻ thù bất đội trời chung của Minh thần cung." Nghĩ đến đó Mạc Dân bất giác buông tiếng thở dài. Y nhẩm nói:
- Mạc huynh biết muội sẽ buồn lắm nhưng ta đã nhận mật lịnh của cung chủ để giết hắn rồi. Thời gian sẽ khiến muội nguôi ngoai và quên tiểu tử Trương Quảng. Mạc huynh mong muội sẽ sớm quên hắn. Sớm quên Du Thiếu Bảo.