Hoạt Sát

Chương 44 : Nợ duyên phận tình

Ngày đăng: 15:53 18/04/20


Trương Quảng nằm trên tấm đệm lá rừng nhìn ra cửa.



Mạc Dân đứng ngay ngưỡng cửa thảo xá rọi mắt về phía Trương Quảng.



Trương Quảng nói.



- Tại hạ biết Mạc huynh sẽ tìm đến đây.



Bộ mặt Mạc Dăn đanh hẳn lại với những nét chai sạn và lạnh lùng Y rọi đôi thần nhãn sáng quắc vào Trương Quảng.



- Hẳn ngươi biết ta sẽ đến đây.



Trương Quảng gật đầu:



- Biết.



Mạc Dân bước vào trại xá. Y cất giọng thật êm nhu từ tốn:



- Mạc mỗ nên gọi ngươi là Trương tiểu tử hay Du Thiếu Bảo.



Trương Quảng mĩm cười:



- Chân tướng của tại hạ đã được Minh thần cung chủ biết rồi à.



- Tất cả võ lâm ai cũng biết.



- Võ lâm đều biết, tất giờ Trương Quảng có rất nhiều kẻ thù. Kẻ thù của tại hạ không biết bao nhiêu mà kể.



Buông một tiếng thở dài Trương Quảng nói:



- Trương Quảng là Du Thiếu Bảo và ngược lại Du Thiếu Bảo cũng là Trương Quảng.



Cái tên đối với tại hạ không có gì quan trọng. Mạc Dân huynh muốn gọi tại hạ bằng cái tên gì cũng được.



- Thế thì Mạc mỗ sẽ gọi người là Trương Quảng vậy.



- Tại hạ cũng thích cái tên đó.



Trương Quảng gượng ngồi lên, chàng nhìn Mạc Dân nói:



- Thảo xá đây chỉ mới cất tạm. Không có chỗ cho tại hạ thỉnh mời Mạc huynh yên vị...



Mong huynh niệm tình cho Trương Quảng.



Mạc Dân buông một câu cụt lủn bằng chất giọng thật lạnh lùng.



- Mạc mỗ đến không phải để tìm một chỗ ngồi.



Y nhìn thẳng vào mắt Trương Quảng:



- Mạc mỗ đến để giết ngươi.



- Huynh không nói ra điều đó, Trương Quảng cũng có thể đoán ra mục đích của huynh.



Trương Quảng gượng chống tay rồi từ từ đứng lên.



Chàng nhìn Mạc Dân:



- Mạc huynh giết Trương Quảng vì cái gì. Vì tình yêu với Giáng Thể Ngọc. hay vì một mục đích nào khác.



Mạc Dân lưỡng lự. Trương Quảng nói tiếp:



- Mạc huynh không thể nói được à.



Nhìn Trương Quảng, Mạc Dân miễn cưỡng nói:



- Mục đích của ta là vì Giáng Thể Ngọc, nhưng còn một mục đích khác... Cung chủ lịnh cho Mạc Dân phải giết người.



- Bởi vì tại hạ là Du Thiếu Bảo.



- Không sai.



Trương Quảng khoanh tay trước ngực.



Chàng từ tốn nói.



- Phải chi lúc này Trương Quảng có thể gặp được Minh thần cung chủ.



Mạc Dân lắc đầu:



- Ngươi không đủ tư cách để gặp cung chủ.



- Vậy sao?



Thốt ra câu nói đó mà chân diện của Trương Quảng đanh hẳn lại. Chàng gằn giọng nói.



- Mạc các hạ đã lựa đúng thời cơ để trừ hậu họa cho Minh Thần cung rồi đó. Nếu hôm nay các hạ không lấy được mạng của Trương Quảng... Ngày mai Minh thần cung sẽ gặp kiếp họa rất lớn. Kiếp họa đó có thể ví với kiếp họa của Thiên Vân trang.



Mạc Dân chau mày lừ mắt nhìn thẳng vào mắt Trương Quảng:



- Ngươi còn giữ vẻ cương cường như vậy ư?



- Với các hạ... Trương Quảng đâu có gì phải sợ hãi. Mạc các hạ chẳng qua đắc lợi có được cái mạng của Du Thiếu Bảo, nhờ gặp may mà thôi.



- Ngươi xem thường ta như vậy à.



A Di từ ngoài thảo xá bước vào. Nàng nhìn Mạc Dân:



- Nếu như Trương huynh không bị nội thương bởi quỷ chưởng của Tiết Mạc Chược, thì Mạc huynh đâu phải là đối thủ của huynh ấy. Do đó hôm nay Mạc huynh có được cái mạng của Trương huynh cũng đau phải anh hùng quang minh chính đại.



A Di bước đến bên Trương Quảng.



Chàng nhìn nàng:




- Thiên môn môn chủ Đoàn Bất Quân.



Chàng buông tiếng thở dài rồi nói tiếp:



- Nhưng có biết thì Trương Quảng cùng chẳng làm gì được y. Bởi ta đã là phế nhân vô dụng.



Nhìn lại Thể Ngọc, Trương Quảng thuật lại tất cả cuộc giao đấu giữa chàng với Tiết Mạc Chược.



- Nàng hiểu rồi chứ. Bây giờ chỉ có kỳ tích may ra mới cứu được Trương Quảng mà thôi.



Trương Quảng bước ra cửa thảo xá.



Chàng vừa đi vừa nói:



- Chỉ có một người duy nhất có thể giúp nàng lấy lại Minh thần cung.



Thể Ngọc lắc đầu:



- Thể Ngọc chỉ tin vào Trương ca ca mà thôi - Ta không làm gì được cho nàng đâu. Ngoại trừ tìm một chỗ nào đó để vùi thân xác mình.



Nói dứt câu, Trương Quảng bất giác rùng mình. Cùng với cái rùng mình đó, máu rỉ ra hai bên mép chàng.



Dùng ống tay áo quệt hai dòng máu, Trương Quảng nói.



- Hãy đặt niềm tin vào Mạc Dân... tìm Lâm Trung Quân Vô ảnh tứ kiếm và A Di... Bốn người có thể hợp lực, dùng mưu để cứu Minh thần cung chủ.



Nói xong, Trương Quảng dợm bước đi thì bất ngờ Thể Ngọc điểm vào tịnh huyệt của chàng.



Trương Quảng cau mày:



- Nàng đinh làm làm gì mà điểm huyệt ta?



Thể Ngọc bước đến bên Trương Quảng. Nàng trang trọng nói:



- Thể Ngọc chính là kỳ tích của huynh.



Trương Quảng cười khẩy rồi nói:



- Nàng cứu Trương Quảng được ư.



Nàng gật đầu:



- Muội cứu được huynh.



Nàng nói rồi cắp Trương Quảng rời thảo xá băng luôn vào rừng. Chọn một bãi cỏ dưới tàng cây đại thụ, nàng đặt Trương Quảng ngồi xuống.



Trương Quảng cau mày thìn Thể Ngọc nói:



- Thể Ngọc... nàng định làm gì?



Nhìn Trương Quảng, Thể Ngọc nói:



- Huynh còn nhớ trước đây trong cổ động. Huynh đã cho Thể Ngọc dùng Thạch linh chi.



Đôi chân mày chàng nhíu lại:



- Thể Ngọc đừng hồ đồ.



Thể Ngọc lắc đầu:



- Thể Ngọc không hồ đồ. Trong chân âm của muội có linh chi. Muội hy vọng thạch linh chi sẽ hóa giải nội thương của Trương ca ca. Bởi hiện tại, không chỉ một mình Thể Ngọc cần đến Trương ca ca mà cả võ lâm đều cần đến huynh.



Trương Quảng lắc đầu:



- Thể Ngọc... ai cũng có số phận cả mà. Đừng cải lại số phận, cải không được đâu.



- Thể Ngọc sẽ cải lại số phận.



Nàng nói dứt câu. liền lột bỏ ngay y trang mình. Dưới ánh trăng đêm thể pháp nàng từ từ lộ ra với tất cả những đường cong thật hoàn mỹ, thật gợi cảm và tràn đầy nhựa sống.



Trương Quảng chau mày:



- Thể Ngọc.



Nàng nhìn chàng:



- Dù sao thì Thể Ngọc cũng đã yêu Trương ca ca. Trời cao chứng giám cho muội.



Nàng nói xong liền cởi bỏ luôn trang phục của Trương Quảng. Thể Ngọc vừa lột bỏ y trang của Trương Quảng vừa nói:



- Thể Ngọc sẽ dùng chân âm nguyên khí có linh chi thạch của mình truyền sang cho huynh. Muội chỉ cầu xin huynh... Nếu như giữa Minh thần cung và Thiên Vân trang có mối hiềm khích, mong huynh hãy thứ tha, rộng lượng bỏ qua cho mẫu thân.



Nàng nới xong, liền ôm chặt lấy Trương Quảng. Môi nàng gắn chặt lấy môi chàng.



Hai thể xác hòa quyện với nhau làm một. Thể Ngọc vận chuyển chân âm của mình truyền qua cho chàng. Toàn thân nàng như có một lớp khí bao bọc rồi phủ trùm lên cả thân thể của Trương Quảng.



Thể Ngọc nhỏ nhẹ nói:



- Trương huynh... Thể Ngọc dùng U hoa đại pháp chuyển hóa công lực qua cho huynh.



Nếu muội có biến thành khô cốt đi nữa cũng là lòng thành của muội. Huynh không cần phải suy nghĩ đến muội.



Nàng nói xong nhắm mắt lại.



Trương Quảng nói:



- Thể Ngọc.



Lời nói còn đọng trên miệng Trương Quảng thì màn khí chân âm của Thể Ngọc được nàng vận hóa truyền qua cho chàng bất kể Trương Quảng có tiếp nhận hay không.



Mái tóc đen tuyền của Thể Ngọc từ từ chuyển dần qua màu hung, rồi nhanh chóng bạc trắng. Nàng lịm dần đi trong vòng tay của Trương Quảng.