Hoạt Sát

Chương 50 : Đoạn trường tình

Ngày đăng: 15:53 18/04/20


Trương Quảng quay lại Thần miếu thì gặp lại Thể Ngọc và Giáng Hoa cung chủ Chàng hối hả nói:



- Cung chủ, chúng ta mau rời khỏi đây... Tiết Mạc Chược đã đến đây rồi.



Giáng Hoa nhìn chàng, rồi lắc đầu:



- Trương công tử... Không... Bổn cung nên gọi công tử bằng gì Trương Quảng hay Du Thiếu Bảo.



- Cung chủ gọi tại hạ thế nào cũng được.



- Bổn cung gọi công tử là Du Thiếu Bảo.



Trương Quảng gật đầu.



Buông tiếng thở dài, Giáng Hoa cung chủ nhìn Trương Quảng:



- Bổn cung sẽ không đi đâu cả. Nhưng nếu công tử muốn bổn cung tỏ lộ tất cả những uẩn khúc của cuộc huyết sát Thiên Vân trang ngày trước, thì phải hứa với bổn cung một chuyện.



- Chuyện gì? Cung chủ nói đi. Nếu không ngoài khả năng của tại hạ.



- Không ngoài khả năng của công tử.



- Tại hạ đang nghe cung chủ nói.



- Bổn cung thỉnh cầu công tử cứu Mạc Dân.



- Mạc Dân bị Thiên Môn môn chủ bắt à?



Giáng Hoa gật đầu thuật lại tất cả mọi chuyện.



Trương Quảng gật đầu:



- Cung chủ, tại hạ hứa sẽ cứu Mạc Dân.



Giáng Hoa ôm quyền xá chàng:



- Bổn cung đa tạ công tử.



Buông tiếng thở dài, Giáng Hoa cung chủ ôn nhu nói:



- Huyết án Thiên Vân trang trước đây khởi phát từ chữ tình mà ra.



Giáng Hoa nhắm mắt lại. Lệ trào ra khóe mắt của người. Giáng Hoa từ tốn nói:



- Chữ tình đó kéo theo những chuyện sau đó nữa... mà ta phải giữ kín không nói với người nào.



Nhìn lại Giáng Thể Ngọc, cung chủ nói:



- Thể Ngọc, ngươi cũng không phải là con ruột của ta đâu. Con ruột của bổn cung chính là Mạc Dân.



Lời tự bạch của Giáng Hoa cung chủ khiến cho Thể Ngọc ngơ ngẩn cả người. Nàng nhìn Giáng Hoa nói:



- Mẹ... sao mẹ lại nói như vậy... Thể Ngọc là con của mẹ mà.



Giáng Hoa lắc đầu:



- Bổn cung nói thật đó. Tất cả oan nghiệt của võ lâm đời trước đều do một mình ta tạo ra mà thôi. Hết oan nghiệt này đến oan nghiệt khác. Cuối cùng thì là kết cục hôm nay.



Nhìn lại Trương Quảng, Giáng Hoa nói:



- Du công tử, công tử tha thứ cho bổn cung chủ.



Trương Quảng buông tiếng thở dài:



- Cung chủ, vãn bối muốn nghe sự thật uẩn khúc huyết án tám năm trước.



- Tám năm trước vì hận tình, bổn cung đã phối hợp với Môn chủ Thiên Môn để lập huyết án với Thiên Vân trang. Bổn cung và Đoàn Bất Quân đã giả dạng Ẩn tướng ma tôn, sát hại những nhân vật võ lâm, rồi sau đó trút lên đầu Du Cát Đằng trang chủ Thiên Vân trang.



Trương Quảng hỏi:



- Sao Cung chủ lại làm vậy?



Cúi gằm mặt, Giáng Hoa nói:



- Bổn cung đã từng yêu Du Cát Đằng và bị y phụ tình.



- Phụ thân của tại hạ là một đạo hoa tặc.



Giáng Hoa lắc đầu:



- Không phải? Y không nhận tình của ta... Bởi vì... ta... ta...



Buông tiếng thở dài, Giáng Hoa nói:



- Bởi vì nghĩa huynh của y đã yêu ta.



Minh Thần cung chủ nhìn Thể Ngọc:
Nàng gật đầu:



- Bỏ tất cả những oán thù, kiếp hận qua một bên thì với hiện tại chỉ có mình huynh đủ thiên chức tiêu diệt ác nhân ma đạo.



Trương Quảng nhướng mày:



- Huynh ư? Mà không phải một người nào khác?



- Chỉ có huynh thôi. Vì huynh có phận với chức nghiệp đó. Huynh nghĩ xem, một khi Chu Kiến Văn thụ học được võ công của Tiết Mạc Chược, lại còn Tiết Mạc Chược nữa...



Nếu sau này ma đạo có thêm Thiên Môn môn chủ thì võ lâm Trung Nguyên như thế nào?



Trương Quảng mỉm cười:



- Huynh hiểu ý của Thể Ngọc rồi, nhưng muội có tự hỏi... Huyết lệnh võ lâm có giúp huynh thực hiện thiên chức đó không?



- Chưa có huyết lệnh võ lâm... Chúng ta không thể nói trước được. Theo ý Thể Ngọc, chúng ta chỉ có mỗi một con đường duy nhất là đến Minh Động. Tiếp âm dương tiên khí vào Nhật nguyệt di quang để nó trở thành huyết lệnh võ lâm.



- Lâu lắm rồi, huynh không nghe lời của ai cả. Nhưng hôm nay có lẽ phải nghe theo chỉ huấn của một người xa lạ... người đó chính là Giáng Thể Ngọc.



Nàng lườm Trương Quảng:



- Trương ca ca khéo nói lắm.



Trương Quảng cười khẩy:



- Đôi khi phải thối lại một bộ mới có thể tiến lên được chứ. Huynh và muội sẽ đến Minh Động, nhưng muội biết Minh Động ở đâu chứ?



Thể Ngọc gật đầu:



- Cung chủ đã nói với Thể Ngọc.



- Ở đâu?



- Trên Kim Đỉnh Tự.



- Kim Đỉnh tự?



Nàng gật đầu.



Trương Quảng nói:



- Trong bách khoa toàn thư của sư tôn viết lại, Kim Đỉnh tự là thánh địa của võ lâm.



- Nếu là Thánh địa thì huyết lệnh võ lâm phải có uy lực vô biên rồi.



Trương Quảng ngập ngừng:



- Huynh sợ...



- Huynh sợ gì?



Chàng nghiêm giọng nói:



- Chúng ta đến Thánh địa võ lâm... Mục đích lấy Huyết lệnh đó là điều cấm đối với võ lâm giang hồ. Phạm vào điều cấm đó, muội biết như thế nào không? Không có đất chôn thây đó. Thứ hai, nếu như có Huyết lệnh võ lâm, lại để nó rơi vào tay Tiết Mạc Chược hay Kiến Văn hoặc một người nào khác có dã tâm thì họa chồng họa...kiếp chồng kiếp.



- Muội đã suy nghĩ đến điều này?



- Đã suy nghĩ? Vậy muội có ý gì khác hơn không?



Nàng nhìn thẳng vào mắt Trương Quảng:



- Huyết lệnh võ lâm là báu vật trấn võ của võ lâm Trung Nguyên để khắc trừ ma đầu.



Huynh và muội có thể mượn nó thôi. Khi thực hiện xong thiên chức, huynh và muội sẽ đem trả lại.



Trương Quảng nhìn nàng lắc đầu:



- Ý của muội hay quá! Ai cũng nghĩ ra được, ngay cả một đứa con nít cũng nói được như muội.



Thể Ngọc đỏ mặt:



- Ca ca...



Chàng mỉm cười:



- Nhưng đôi lúc ý của một đứa trẻ lại là chân lý mà kẻ dày dạn kinh nghiệm chẳng bao giờ nghĩ tới được.



Nàng lườm chàng:



- Ca ca cứ hay ghẹo muội.



- Huynh quên mất, muội đâu phải là một đứa trẻ nít nào. Nếu một đứa trẻ ngây thơ thì đâu biết yêu như Thể Ngọc... Lời nói của huynh hẳn là chân lý rồi.



Trương Quảng nói dứt câu phá lên cười, trong khi Thể Ngọc bẽn lẽn thẹn thùng.