Học Trưởng Không Thể Trêu

Chương 11 : Hình xăm . .

Ngày đăng: 10:25 18/04/20


Trong tầng hầm mờ tối, Hạ Mộ ngồi dưới đất, có chút hoảng sợ nhìn người trước mặt.



“Chúng ta lại gặp nhau rồi .” Khóe miệng Vương Vũ Hằng giương lên, nhìn cậu nghiền ngẫm, “Còn nhớ tao không?”



Hạ Mộ theo bản năng muốn lui đến góc tường, lại bị gã một phen túm qua.



“Ông buông tôi ra!” Hạ Mộ gần như phát điên thét chói tai, nhưng bất kể như thế nào cũng giãy không thoát.



Áo sơmi trắng hơi mỏng bị xé rách, lộ ra tấm lưng thon gầy trắng nõn của thiếu niên, sạch bóng, hoàn mỹ không có một tia tì vết.



“Cư nhiên đem hình xăm tao tặng cho mày tẩy sạch.” Nam nhân lắc đầu tiếc nuối, ngón trỏ nhẹ nhàng lướt qua trên lưng cậu.



Hạ Mộ liều mạng giãy dụa, cả người đều bị sợ hãi chiếm lĩnh.



Thời gian giống như quay trở lại mười năm trước, cũng là người đàn ông này, cũng là ánh mắt âm lãnh giống như vậy.



Ở trong gian tầng hầm ẩm ướt kia, mình bị trói chặt giống như con chó, bị bắt nuốt xuống đủ loại thuốc, bị bắt mặc quần áo của con gái, bị bắt lặp lại không ngừng đủ loại lời văn khuất nhục dơ bẩn, hơi phản kháng chút một chút, liền sẽ bị một trận đòn hiểm.



Sống ngày tháng sống không bằng chết qua hai năm, cho đến có một ngày, bản thân bị một đống người đặt trên giường, cưỡng ép xăm một bức họa ở trên lưng, cái loại đau đớn này tựa hồ vĩnh viễn cũng sẽ không có hồi kết, cả đời này cũng không thể quên được, đợi cho toàn bộ quá trình chấm dứt, mình đã đau đến mất đi ý thức.



Trong nháy mắt trước khi hôn mê, tựa hồ nghe thấy nam nhân nói một câu.



“Đợi nó hoàn toàn đần độn, liền tặng lại cho Hạ gia.”



Biến thành đứa ngốc, liền có thể về nhà sao?



Vì thế trong những ngày sau này, Hạ Mộ trở nên vô cùng biết điều, không khóc nữa cũng không nháo nữa, càng không nghĩ muốn chạy trốn, chỉ là cả ngày ôm đầu gối lui ở góc tường, đối với trần nhà ngây ngô cười.



Sẽ không ai nghĩ đến, một thằng bé bị giam cầm hai năm sẽ ngoan cường như vậy, càng thêm không ai có thể nghĩ tới, cậu lại có đầu óc như vậy.



Tất cả mọi người đều cho rằng cậu thật sự ngốc rồi, Vương Vũ Hằng thử thăm dò vài lần, cũng không nhìn ra sơ hở, vì thế liền lợi dụng bóng đêm, ném cậu vào trong công viên.



..



“Không nghĩ tới, nhiều thuốc như vậy lại có thể không khiến mày ngốc.” Vương Vũ Hằng vừa nhớ tới sai lầm năm đó, liền nghiến răng nghiến lợi.



Bản thân vốn là chờ xem vở kịch hay Hạ Vân Dương sụp đổ, lại không dự đoán được Hạ Mộ bị mang về nhà còn chưa tới một giờ, một đội cảnh sát liền đột kích bao vây công ty mình.



May mà bản thân ngày đó có việc không đến công ty, mới may mắn thoát khỏi, chỉ là người tuy rằng đã chạy thoát, nhưng vẫn chú ý hết thảy Hạ gia, mình cư nhiên bị một thằng nhãi con mười tuổi lừa, quả thực chính là vô cùng nhục nhã.



“Ông cái đồ điên này! !” Hạ Mộ theo dưới tay hắn tránh ra, cánh tay bị véo đỏ một mảng lớn.



Vương Vũ Hằng cười lạnh, kêu mấy nam nhân ngoài cửa vào, đem Hạ Mộ đè trên giường.



“Không sao, mấy năm trước không làm được, hiện tại chúng ta tiếp tục.” Vương Vũ Hằng cầm một ống tiêm bên cạnh qua, ở trước mắt cậu đẩy ra sạch khí trong ống, “Từ từ sẽ biến mày thành con gái, được không?”




Hạ Mộ lần này ngủ một giấc thật lâu thật lâu, ngày hôm sau Hứa đình ở đồn cảnh sát làm xong biên bản, sau khi trở lại bệnh viện Hạ Mộ vẫn chưa tỉnh.



“Anh trước tiên ăn một chút gì đó đi.” Hứa Đình đặt túi plastic trong tay ở bên người Hạ Dịch.



“Lần này thật sự phải cám ơn cậu.” Hạ Dịch quay đầu nhìn hắn, “Nếu không có cậu tìm được manh mối, Tiểu Mộ còn không biết phải ăn bao nhiêu đau khổ.”



Hứa Đình cũng không nói gì, chính là cười cười.



..



Buổi trưa, Hạ Dịch ở ngoài hành lang hút thuốc, Hứa Đình vắt khăn mặt giúp Hạ Mộ lau mặt, lúc lau được một nửa, Hạ Mộ mơ mơ màng màng mở mắt.



“Tiểu Mộ!” Hứa Đình mừng như điên.



Tầm nhìn của Hạ Mộ có chút rã rời, nhìn chằm chằm Hứa Đình hồi lâu không có phản ứng.



“Bảo bối?” Hứa đình có chút hoảng sợ, muốn chạm vào cậu, Hạ Mộ lại giống như bị rắn cắn, liều mạng tránh vào góc tường.



“Tiểu Mộ, là anh a.” Hứa Đình không dám tiếp tục kích thích cậu, chỉ ngồi ở bên giường chìa tay với cậu, “Bảo bối đừng sợ được không?”



Cảm xúc của Hạ Mộ cực độ không khống chế được, ôm đầu thét chói tai.



Hạ Dịch ở hành lang nghe thấy tiếng kêu, vội vàng đẩy cửa xông vào, chỉ thấy Hạ Mộ đang liều mạng giãy dụa ở trong lòng Hứa Đình, vừa cào vừa cắn giống như phát điên.



“Bảo bối là anh là anh a.” Hứa Đình gắt gao ôm cậu, mặc cho cậu giãy dụa như thế nào cũng không buông tay, “Đừng sợ, không sao rồi , đã không sao rồi .”



Bác sĩ nghe tin mà đến muốn giúp cậu tiêm thuốc an thần, lại bị Hạ Dịch ngăn lại.



“Tiểu Mộ ngoan, không sao rồi , không sao rồi .” Hứa Đình ôm cậu dỗ dành liên tục, thử để cậu bình tĩnh một chút.



Hạ Mộ giãy giụa một trận, nhưng thật ra thật sự bình tĩnh lại, ngốc lăng đối diện với Hứa Đình.



Hứa Đình nhìn mà đau lòng, cũng bất chấp còn có những người khác ở trong phòng bệnh, sáp qua liền nhẹ nhàng chạm một cái trên môi cậu.



“Đừng sợ, có anh ở đây.”



Vị bác sĩ lớn tuổi kiến thức rộng rãi vẻ mặt rất bình tĩnh, mí mắt Hạ Dịch giật giật, nhưng cũng không có phản ứng gì quá kịch liệt.



Tiểu hộ sĩ (y tá) thực tập nước mắt lấp lánh, một màn này một màn này, quả thực manh đến cõi lòng run rẩy.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: = = vỗ nhẹ…



END 11.