Học Trưởng Không Thể Trêu
Chương 18 : Canh thập toàn đại bổ . .
Ngày đăng: 10:25 18/04/20
Tiệc rượu tiến hành đến một nửa, Hứa Đình bưng ly rượu, ngồi xuống đối diện Tôn Sở Dương.
Người chung quanh biết điều đều rời đi, lông mày Tôn Sở Dương nhíu lại, nói đại thiếu gia Hứa gia sao lại đến tham gia tiệc tối của một ông già như ông, hóa ra vẫn là ôm tư tâm mà tới.
“Bác Tôn.” Hứa Đình hành văn gãy gọn, “Lần này cháu tới là có việc muốn cầu người.”
“Chuyện gì vậy?” Tôn Sở Dương có chút thờ ơ.
Hứa Đình ghé sát vào một chút, thấp giọng thì thầm vài câu với ông.
Tôn Sở Dương nhíu mày, ngẩng đầu liếc Hứa Đình một cái.
“Nếu người có hứng thú, cuối tuần cháu sẽ đến đặc biệt thăm hỏi.” Thái độ Hứa Đình thực cung kính, “Không biết như vậy có tính là mạo muội không?”
Tôn Sở Dương cười, không nói được cũng không nói không được.
“Cám ơn bác Tôn.” Hứa Đình đứng lên, “Vậy hiện tại sẽ không quấy rầy tâm tình tốt của người, chúng ta cuối tuần gặp.”
Tôn Sở Dương khẽ gật đầu, ý bảo Hứa Đình tùy tiện.
Trở lại chỗ ngồi của mình, Hứa Đình nhẹ nhàng thở ra, lấy di động ra nhìn xem đã sắp mười giờ, vì thế gọi điện thoại cho Hạ Mộ .
“Sao anh vẫn chưa về!” Hạ Mộ ngáp.
“Tạm thời không đi được.” Hứa Đình dỗ cậu, “Nếu mệt thì đi ngủ trước đi.”
“Đã biết.” Hạ Mộ rầu rĩ, vừa định nhắc hắn uống ít rượu chút, chợt nghe thấy trong loa truyền đến thanh âm của một người con gái.
“Ai? !” Hạ Tiểu Mộ nháy mắt hung thần ác sát.
“Bạn bè bình thường mà thôi.” Thanh âm Hứa Đình rất ôn nhu, “Ngoan, bằng không chờ anh về rồi cùng nhau tắm?”
“Không cần!” Hạ Mộ hừ hừ, còn dám nói loại yêu cầu này, cẩn thận lần này tiểu hoàng qua (*) sai khớp!
(*) tiểu hoàng qua : quả dưa chuột nhỏ *khụ* nhỏ hay không sau này sẽ biết =))
“Ngốc.” Ngữ khí Hứa Đình sủng nịch làm cho người ta nổi da gà, “Có nhớ anh không?”
“Hửm?” Hạ Mộ không hiểu ra sao cả, sao không ăn khớp gì với lời trước đó vậy.
“Ừm, anh cũng nhớ em.” Hứa Đình còn cách loa hôn nhẹ cậu, “Bảo bối ngoan, nếu mệt thì đi nghỉ ngơi đi.”
Hạ Mộ “Ba–” một tiếng cúp điện thoại, liều mạng véo khuôn mặt tròn đỏ bừng của mình.
MN, này rõ ràng chính là nhân cơ hội đùa giỡn lưu manh!
Năm phút đồng hồ sau, Hạ tiểu thụ nhận được một tin nhắn.
—— Đồ ngốc, những lời mới nãy kia là làm bộ nói cho người khác nghe.
Lại qua một phút đồng hồ, lại nhận được một tin nhắn.
—— nhưng mà cũng là lời thật lòng của anh.
Lúc ba giờ chiều, Tiêu Trạch đi vào Hứa gia, còn mang theo một đống tư liệu.
“Chọn trọng điểm nói.” Hứa Đình vừa nhìn đống sách dày cộp này liền đau đầu.
“Tôi đã liên hệ qua với Hạ Dịch, cũng đã xem bệnh án trước đây của cậu ấy.” Tiêu Trạch tự rót cho mình chén nước, “Hạ Mộ là điển hình của chứng ám ảnh không gian, bất kì hoàn cảnh xa lạ nhỏ hẹp hắc ám nào đều cũng kích thích cậu ta nhớ tới những chuyện thời thơ ấu đã trải qua, dẫn đến vô ý thức thét chói tai và suy sụp.”
“Vậy cần phải điều trị như thế nào?” Hứa Đình nhíu mày.
“Dùng thuốc trị liệu thêm trị liệu tâm lý.” Tiêu Trạch mở laptop ra , “Thuốc tôi đã mang đến , Hạ Dịch nói Hạ Mộ mấy năm nay cũng vẫn luôn làm tâm lý trị liệu, chẳng qua phương pháp rất bảo thủ.”
“Có ý gì?” Hứa Đình hỏi.
“Điều trị loại này bệnh đại khái có hai loại phương pháp, loại thứ nhất là tiến hành theo tuần tự, để người bệnh từng bước bại lộ hoàn cảnh khi hắn sợ hãi, sau đó chậm rãi thích ứng.” Tiêu Trạch tận khả năng đơn giản giải thích, “Phương thức này hiệu quả rất chậm, Hạ Mộ mấy năm nay nhận trị liệu chính là loại này.”
“Còn một loại khác thì sao?”
” Liệu pháp kích thích, cũng gọi là liệu pháp sụp đổ.” Tiêu Trạch nhìn Hứa Đình, “Nói đơn giản, chính là ném cậu ta đến một gian trong tầng hầm, đợi đến khi sợ hãi của cậu ấy bị kích thích, sẽ đưa cậu ấy đi ra. Vài lần như vậy qua đi cậu ta liền phát hiện, kỳ thật mình cũng sẽ không bị thương tổn, cũng sẽ dần dần làm phai nhạt nỗi sợ hãi bấy lâu.”
“Bỏ một mình cậu ấy vào tầng hầm?” Hứa Đình nhíu mày, đánh chết cũng không bỏ được.
“Hạ Dịch phản ứng y như cậu.” Vẻ mặt Tiêu Trạch là biểu cảm“Tôi biết sẽ như vậy mà”.
“Có loại phương pháp thứ ba hay không?” Hứa Đình hỏi, “Tốt nhất là Tiểu Mộ sẽ không chịu kích thích, còn có thể rất nhanh khỏi hẳn!”
Tiêu Trạch mắt trợn trắng, mù y học!
“Cậu không phải chuyên gia nổi danh cả nước sao?” Hứa Đình túm lấy cổ áo anh, “Nghĩ nhanh lên!”
Tiêu Trạch cười lắc đầu, lấy từ trong tập văn kiện mấy tờ giấy đưa cho hắn.
“Đây là kế hoạch trị liệu cho cậu ấy, tôi sẽ giúp cậu ấy kê thuốc trị liệu và phụ đạo tâm lý, chuyện còn lại cậu phải đi làm.” Tiêu Trạch vỗ vỗ bờ vai của hắn, ” Toàn bộ nguồn gốc sợ hãi Hạ Mộ đều đến từ Vương Vũ Hằng, cho nên giải quyết gã, cũng tương đương giải quyết gốc bệnh của Hạ Mộ.”
Hứa Đình như có điều suy nghĩ gật đầu, đem những tờ giấy kia giấy trả lại cho Tiêu Trạch.
“Những thuốc này để cậu ấy uống đúng giờ, thứ ba mỗi tuần đến phòng khám của tôilàm trị liệu.” Tiêu Trạch đặt lọ thuốc trong tay xuống, “Vương Vũ Hằng khó đối phó, cậu cẩn thận một chút.”
Hứa Đình cười cười: “Cám ơn.”
“Những thứ này sách liên quan đến bệnh của Hạ Mộ, cậu tìm hiểu nhiều một chút, cũng có lợi với sự hồi phục của cậy ấy.” Tiêu Trạch ném cho Hứa Đình mấy quyển sách dày, “Đều là sách không xuất bản nữa, xem xong trả lại tôi.”
Hứa Đình vừa nhìn loại sách bản gốc bìa dày màu đỏ này liền choáng váng, nhưng vẫn không có từ chối.
Vì Tiểu Mộ, đừng nói là tiếng Anh, cho dù là ngôn ngữ sao Hỏa cũng phải đọc hết!
Hạ tiểu thụ trong giấc mộng hắt xì một cái , ôm chăn cọ cọ.
Hứa Đình thật tốt!
Lời tác giả : =3=~
END 18.