Học Trưởng Không Thể Trêu

Chương 5 : Cháo trứng gà

Ngày đăng: 10:25 18/04/20


Nếu đã không tìm được nhà, vậy cũng là đành phải tiếp tục ở lại.



Hạ Tiểu Mộ ngồi xổm trong phòng ngủ nghiêm túc suy tư một chút, cảm thấy nếu còn trốn tránh như vậy, bản thân mình thật sự là rất chịu thiệt rồi !



Giai cấp quân địch giống như Hứa Đình đặc biệt đáng ghét cộng thêm lòng dạ hẹp hòi! Kiên quyết không thể để cho hắn chiếm tiện nghi!



Hạ Mộ chủ ý vừa quyết định, hùng hổ đi ra khỏi phòng ngủ.



Trong phòng khách, Hứa Đình đang vừa ăn đồ ăn mua bên ngoài vừa xem TV, đột nhiên bị Hạ Mộ đổi kênh.



“Này!” Hứa Đình nhíu mày.



“Làm sao? !” Hạ Mộ hung hăng giương mắt nhìn hắn, “Tiền thuê nhà là chúng ta chia ra, TV tôi cũng có phần!”



Hứa Đình lười cùng cậu so đo, đứng lên đi vào phòng ngủ.



Trận đầu giành thắng lợi, tâm tình Hạ Tiểu Mộ rất tốt, ngồi xếp bằng ở trên ghế sa lon thảnh thơi vô cùng, tiện tay vơ quả đào qua cắn, cắn hai cái mới nhớ tới, bản thân từ đầu không có mua hoa quả!



Hạ tiểu thụ nháy mắt chột dạ, quay đầu nhìn cửa phòng ngủ Hứa Đình.



Phi phi, mình cũng không phải cố ý muốn ăn !



Nhưng mà, mùi vị quả đào cũng không tệ.



Sau đó trong những ngày kế tiếp, Hạ Mộ giành giật đồ vật này nọ phát nghiện.



Điều khiển TV từ xa muốn cướp, ấm nước nóng trong phòng bếp muốn cướp, bồn rửa mặt muốn cướp, bồn cầu tự hoại càng muốn cướp!



Hạ Mộ ôm máy tính ngồi ở trên bồn cầu, tâm tình vô cùng tốt chơi chém hoa quả.



“Cậu xong chưa?” Hứa Đình ở ngoài cửa ôm bụng rất thống khổ.



“Chưa.” Thanh âm Hạ Mộ tuy rằng bình tĩnh, trong lòng nhưng lại có cái hình chibi nhỏ sung sướng xoay quanh.



Lão tử táo bón, oh yeah!



Hứa Đình tuy biết rõ cậu đang giở trò, nhưng cũng không thể làm gì.



Nhưng sức kiềm chế của con người có hạn, sau ba phen mấy bận như thế, Hứa tiểu công rốt cục nổi bão, trực tiếp một cước đá văng cửa toilet.



“A!” Hạ Mộ bị hù giật mình một phát , ôm máy tính ngốc ngơ ngác, ngồi ở trên bồn cầu cùng hắn đối diện.



Nhìn thấy Hạ Mộ quần áo chỉnh tề, Hứa Đình không nói hai lời, trực tiếp khiêng ra cửa ném lên trên ghế sa lon.



“Anh muốn làm gì!” Hạ Mộ trong lòng sợ hãi, mình tay chân lèo khèo, sẽ bị đánh chết tươi sao!



“Ầm ĩ với tôi rất vui vẻ phải không?” Hứa Đình cười lạnh tháo cổ tay áo.



Hạ Mộ khẩn trương hề hề, co lại ở góc sô pha nhìn chằm chằm hắn.



Hứa Đình cũng không muốn thật sự đánh nhau, chỉ là muốn dọa cậu một chút, vì thế cởi xong khuy tay áo lại cởi khuy áo, tận lực cho cậu thời gian chủ động nhận thua.



Nhìn thấy Hứa Đình chậm rãi cởi khuy áo, Hạ Tiểu Mộ hồn phi phách tán, trực tiếp cầm lấy dép lê ném qua.



Hứa Đình hoàn toàn không dự đoán được một chiêu này, trực tiếp bị đập trúng khuôn mặt đẹp trai, vì thế hóa đá.



“Anh anh anh tôi nói cho anh biết!” Hạ Mộ đem một chiếc dép lê khác nắm chặt ở trong tay làm vũ khí, “Dám đụng vào lão tử một cái, tôi sẽ thiến anh!”



“…” Hứa Đình gian nan nuốt nước miếng.



“Sắc lang!” Hạ Mộ chỉ vào hắn, “Tôi nói cho anh biết, tôi biết côn nhị khúc!”



“…” Hứa Đình dở khóc dở cười.




“Lần sau tôi nấu cháo cho anh ăn.” Hạ Mộ vừa ho vừa lau nước mũi.



“Được rồi được rồi, nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi.” Hứa Đình đầu hàng, “Nhớ phải uống thuốc.”



Đêm nay đặc biệt oi bức, Hạ Mộ cảm mạo không dám mở điều hòa, vì thế nóng không ngủ được.



Buổi sáng hôm sau thức dậy, càng thêm váng đầu hoa mắt.



“Không được cũng đừng đi thi nữa.” Hứa Đình nhìn bộ dạng lắc lư của cậu, thật sự là không an tâm.



“Tôi không sao.” Hạ Mộ đổi giày, “Môn này ba học phần đấy.”



“Tôi đưa cậu đến trường đi.” Hứa Đình cam chịu, dạng này mà thả ra ngoài, vạn nhất bị xe đụng phải làm sao bây giờ?



“Không cần không cần.” Hạ Mộ liên tục xua tay, buộc xong dây giày đứng lên.



Trong lỗ mũi ẩm ướt nóng nóng, vừa sờ liền một tay máu.



“Tiểu tổ tông.” Hứa Đình không ngừng kêu khổ, nhanh chóng giúp cậu bịt mũi kéo vào phòng tắm.



“Tôi không sao, anh đừng khẩn trương.” Hạ Mộ vừa lấy nước lạnh băng mũi, vừa không quên an ủi Hứa Đình, “Từ nhỏ đã như vậy rồi, nóng lên liền chảy máu mũi.”



“Cậu cẩn thận nghỉ ngơi ở nhà đi, đừng đi thi nữa.” Hứa Đình giúp cậu rút khăn giấy.



“Nhưng mà ba học phần —— ”



“Ba mươi cũng không cho phép đi!” Hứa Đình cắt ngang cậu.



“Một học phần thi lại bảy mươi đồng!” Hạ Mộ giận.



“Yên tâm đi, môn này cậu không đúp được.” Hứa Đình đưa khăn cho cậu.



“Vì sao?” Hạ Mộ thực buồn bực.



“Tóm lại tôi cam đoan cậu sẽ không đúp lớp, như vậy được chưa?” Hứa Đình lấy lệ.



“Vì sao?” Hạ Mộ vẫn hỏi.



“Không tại sao.” Hứa Đình không rõ ràng lẩn tránh.



“Vì sao?” Máy lặp lại Hạ Mộ tiếp tục.



“…” Hứa Đình bất đắc dĩ thẳng thắn, “Bởi vì thầy giáo môn này tôi có quen.”



Hạ Mộ một hơi ngăn ở trong cổ họng, đây cũng quá hủ bại rồi!



“Nghỉ ngơi thật tốt đi.” Hứa Đình đem hộp khăn giấy đưa cho cậu, “Tôi đến trường học tìm thầy giáo giúp cậu.”



“Không tốt lắm đâu?” Hạ Mộ do dự.



“Lần trước tôi lừa cậu, lần này coi như trả lại cậu một lần.” Hứa Đình đem cậu đẩy về phòng ngủ, “Sau đó, chúng ta coi như huề nhau rồi.”



Hạ tiểu thụ ngồi ở bên giường, rút khăn giấy ra lau cái mũi.



Cuộc trao đổi này… Tựa hồ mình cũng không tính là thiệt thòi.



END 05.



___________________



Thuốc nước Hoắc Hương Chính Khí :