Hòe Viên
Chương 11 :
Ngày đăng: 22:07 22/04/20
So với vẻ kinh ngạc của Tưởng Phẩm Nhất, Phó Dục Thư có vẻ tương đối bình tĩnh. Anh cũng không sợ, chỉ nói câu "Đi xuống đi" rồi dẫn đầu đi xuống lầu trước.
Tưởng Phẩm Nhất chần chờ một chút, rồi vẫn đi theo anh xuống lầu.
Lúc xuống thang lầu, Phó Dục Thư lấy ra máy giám sát chỉnh lại đoạn tối qua, vừa đi vừa nhìn, đi đến tầng trệt rồi thẳng ra ngoài, chạy đến cửa xe đang đỗ.
Tưởng Phẩm Nhất đứng ở cửa nhìn anh mở cửa sau chiếc xe màu đen, lấy ra một cái hộp màu trắng tinh xảo từ trong xe, đóng cửa khóa lại đi về phía cô. Lúc đi đến trước mặt cô thì lại đưa cho cô.
"Hôm qua cô uống say, lúc tôi dìu cô không cẩn thận làm điện thoại rớt bể, cái này xem như bồi thường." Phó Dục Thư nói không yên lòng, "Điện thoại di động này dùng sim nhỏ, tôi đã cắt giúp cô rồi. Về nhà cô tự mình lắp vào là được, nếu như không biết thì tôi có thể giúp cô."
Tưởng Phẩm Nhất thấy anh đi vào, đóng cửa lại, sau khi khóa mới quay đầu nhìn về phía anh. Lúc này anh đã ngồi trên ghế salon, tháo điện thoại ra lắp sim vào giúp cô.
"Hiệu điện thoại di động này tôi từng nghe qua, không rẻ, tôi không cần điện thoại tốt như vậy." Tưởng Phẩm Nhất đi đến ghế salon bên kia, nói "Tôi rất ít dùng điện thoại."
Phó Dục Thư cũng không ngẩng đầu lên: "Tôi mua rồi, cô dùng thì dùng, không dùng cũng để không thôi. Nếu cô chê đắt thì tôi sẽ mua cái rẻ hơn đền cho cô."
Tưởng Phẩm Nhất bất đắc dĩ nói: "Hôm qua là tôi uống say, điện thoại di động rớt hư khẳng định là tại tôi, anh hoàn toàn không phải đền cho tôi gì cả."
Phó Dục Thư ngước mắt nhìn cô, đôi mắt màu đen thẳng thắn vô tư, vẻ mặt ôn hòa, nói: "Tưởng tiểu thư, chúng ta coi như là bạn đúng chứ. Có mấy lời tôi nói ra có thể không thích hợp, nhưng có đôi khi cô cũng phải biết cho đàn ông chút sĩ diện."
Tưởng Phẩm Nhất sững sờ, ngơ ngác nhìn anh. Hiển nhiên không rõ câu nói của anh là có ý gì.
Phó Dục Thư nhoẻn khóe môi, một lần nữa cúi đầu giúp cô cài đặt điện thoại, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Nếu như cô cảm thấy đền cho cô là không đúng thì cô xem như là tôi tặng quà cho cô đi." Bấm hai ba cái đã xong, Phó Dục Thư đứng lên, một tay đưa di động cho cô, chiều cao chênh lệch khiến lúc anh và cô nói chuyện mắt phải nhìn xuống, "Cài đặt xong rồi, số điện thoại của tôi cũng lưu trong đó, nếu như không tải được phần mềm thì cứ tìm tôi bất cứ lúc nào." Dứt lời, anh đi vài bước cởi áo khoác ra, tiện tay vứt đi, nằm vật xuống ghế salon cởi nút cổ áo. Hai tay vươn ra, duỗi thẳng lưng, tay áo sơ mi rộng được kéo lên trên, lộ ra cánh tay trắng noãn.
"Tôi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút." Anh nằm trên ghế salon, hai chân gác lên phần tay vịn cuối ghế, ngửa đầu nheo mắt nhìn Tưởng Phẩm Nhất, "Tưởng tiểu thư muốn ở đây một chút cũng được, muốn về nhà thì cứ tự nhiên." Nói xong, hai mắt anh nhắm nghiền.
Tưởng Phẩm Nhất cầm lấy điện thoại di động, đi thì cũng dở ở không xong, do dự một hồi lâu vẫn đi đến bàn trà bỏ di động vào trong hộp, ôm vào lòng nói: "Vô công bất thụ lộc , anh đã tặng đồ cho tôi thì tôi cũng nói cho anh biết chút bí mật."
Không có công không hưởng lợi lộc.
Tưởng Phẩm Nhất cầm lấy điện thoại, hơi tức tối trả lời: “Tôi bị ba tôi cấm túc rồi, đừng nói là đi xem cây hòe, ngay cả đi làm cũng không được nữa!”
Dấu chấm cảm này lộ rõ tâm trạng cô không bình tĩnh. Phó Dục Thư cầm lấy điện thoại nhìn tin nhắn cô trả lời, chớp mắt vài cái, nói thì thầm: "Giận à?"
Suy nghĩ một chút, Phó Dục Thư gọi điện thoại sang cho cô. Tưởng Phẩm Nhất lập tức bắt máy lên, không đợi anh cất lời đã nói ngay: "Anh muốn làm gì thì tự mình làm, làm xong mà còn sống thì mau dọn đi, tôi không muốn bị nhốt trong nhà cả đời."
Phó Dục Thư biết cô nói dỗi, cũng không tức giận, chỉ nói: "Tối mai cô muốn đi chung với tôi không?"
Tưởng Phẩm Nhất cau mày nói: "Cuối cùng là anh có nghe tôi nói hay không. Tôi nói tôi bị cấm túc." Cô vốn muốn cất cao âm lượng, nhưng lại sợ bị cha nghe thấy, kết quả ngược lại đè thấp tiếng nói, cho nên cường độ trong lời nói cũng bị giảm xuống rất nhiều. Chẳng những không được cương quyết cứng rắn mà ngược lại còn có vẻ như làm nũng.
Phó Dục Thư dằn lại tính tình nói: "Nếu như cô muốn đi thì tôi sẽ nghĩ cách."
Tưởng Phẩm Nhất không khỏi hơi ngạc nhiên: "Anh có cách gì?"
"Mấy giờ ba của cô nghỉ ngơi?"
Cho nên mười giờ đêm ngày hôm sau, Phó Dục Thư xuất hiện dưới lầu nhà Tưởng Phẩm Nhất, đối diện với cửa sổ phòng Tưởng Phẩm Nhất, phía sau là một cây đại thụ.
Tưởng Phẩm Nhất mở cửa sổ ra nhìn xuống, dễ dàng nhìn thấy anh đang mặc chiếc áo gió màu đen. Tóc đen, áo đen, gần như anh hòa mình vào trong bóng tối. Vóc dáng cực cao và hai chân thon dài, cùng với khuôn mặt anh tuấn phương Đông cổ điển khiến khí chất anh càng tỏa ra cơ trí và thần bí.
Cô đứng tại chỗ bất động nhìn anh đang xem xét qua lại, Tưởng Phẩm Nhất không chắc chắn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho anh: “Anh định làm thế nào?”
Bởi vì sợ đánh thức cha, bọn họ không thể gọi điện thoại, gửi tin nhắn cũng phải chỉnh tắt chuông.
Phó Dục Thư đang bận bịu tranh thủ thời gian trả lời: “Tôi đang cố gắng, cô đừng buông xuôi.”
Cầm lấy điện thoại di động, Tưởng Phẩm Nhất xem tin nhắn này, trong lòng rung động khó hiểu.