Hòe Viên
Chương 15 :
Ngày đăng: 22:07 22/04/20
Cổ Lưu Thâm dẫn Tưởng Phẩm Nhất chơi trò tàu lượn siêu tốc. Khi xuống tàu lượn, Tưởng Phẩm Nhất suýt nữa đã nôn ra, cô vịn tường, hai chân bủn rủn, lạnh lùng liếc Cổ Lưu Thâm đang ra vẻ ân cần bên cạnh một cái, mơ hồ cảm thấy là anh ta cố ý.
Đến khi Tưởng Phẩm Nhất hồi phục lại một chút thể lực, Cổ Lưu Thâm lại lôi kéo cô đi chơi ngôi nhà ma, anh ta nói: "Thử trò này đi, cả ngày ở trong Hòe Viên cũng không biết là ngôi nhà ma thật sự dọa người hay nơi đó dọa người nữa."
Tưởng Phẩm Nhất vùng vẫy muốn giật cánh tay bị anh ta nắm ra, cau mày nói: "Tôi không muốn chơi, tôi muốn nói chuyện với anh, tôi không phải đến đây để chơi."
Cổ Lưu Thâm mỉm cười nhìn cô: "Phẩm Nhất à, trong ngôi nhà ma tối đen như mực, em muốn nói gì cũng được mà."
"Đúng vậy, trong đó tối đen như mực, cậu muốn làm gì cũng được cả."
Một giọng đàn ông xa lạ bất chợt vang lên, khiến hai người đồng loạt nhìn sang.
Khương Giảo dẫn cậu nhóc bảy tám tuổi đi đến trước mặt Tưởng Phẩm Nhất và Cổ Lưu Thâm, nhìn bọn họ với hàm ý sâu xa nói: "Một cảnh vô cùng đặc sắc nhé, tôi muốn nói cho Phó Dục Thư biết tôi đã nhìn thấy gì đây, cô nói xem cậu ta sẽ nghĩ như thế nào?”
Tưởng Phẩm Nhất cau mày, hơi băn khoăn liếc nhìn Cổ Lưu Thâm một cái. Cổ Lưu Thâm không nhìn cô, chỉ liếc nhìn Khương Giảo nói: "Anh là ai? Chuyện tôi và Phẩm Nhất đang làm gì hình như không liên quan đến Phó tiên sinh. Anh nói cho anh ta biết thì đã sao?"
Dường như Khương Giảo hết sức kinh ngạc nhướng chân mày, ôm cậu nhóc bên cạnh, nói với cậu nhóc: "Con cưng, con xem chị gái này không đứng đắn gì cả, trốn bạn trai mình ra ngoài hẹn hò còn chưa tính, vậy mà còn gạt người ta không để người ta biết mình chỉ là đồ dự phòng. Cô ta chẳng hiền lành gì, con lớn lên nhất thiết không được như vậy nhé."
Cậu nhóc gật đầu ngoan ngoãn nói: "Biết rồi ba."
Tưởng Phẩm Nhất không nhịn được nữa quay người liền bỏ đi, cũng không quan tâm Cổ Lưu Thâm sẽ nghĩ thế nào. Dù sao đã như vậy, cho dù cô có quan tâm hay không cũng không cần thiết.
Cổ Lưu Thâm nhìn bóng lưng Tưởng Phẩm Nhất đùng đùng nổi giận một cái, lườm Khương Giảo nói: "Vị tiên sinh này, tuy tôi không biết anh là ai, nhưng tôi phải khuyên anh. Tốt nhất anh nên bớt can thiệp vào chuyện của người khác đi. Dù lời anh nói có thật hay không, những chuyện này cũng không đến phiên anh hỏi đến. Anh càng không có tư cách chửi chó mắng mèo, hành động như vậy của anh tốt nhất đừng nên để trẻ con học theo. Nếu không nó sẽ trở thành loại tiểu nhân hèn hạ." Dứt lời, anh ta cũng không quay đầu lại đuổi theo Tưởng Phẩm Nhất, chỉ để lại cho Khương Giảo một bóng lưng.
Phó Dục Thư vừa giải thích vừa đi lên lầu. Tưởng Phẩm Nhất theo sát phía sau. Hai người cùng đi đến phòng sách của anh. Tưởng Phẩm Nhất nhìn thấy mặt phòng sách hướng phía Nam, có một tấm bảng đen dựng bên cạnh vị trí tủ sách, trên bản đen dán hình một số người, dùng phấn xâu chuỗi lại quan hệ của mấy người họ, cùng với thời gian bắt đầu sống tại đây, nghề nghiệp tổ tiên và nghề nghiệp hiện tại. Trong đó bao gồm cả cha cô và chú Cổ.
Cô nhìn thấy dưới tấm ảnh chú Cổ viết "Không nghề nghiệp, trông chừng cây hòe". Còn dưới tấm ảnh cha thì viết là "Không biết."
"Tôi không điều tra được đơn vị cụ thể cha cô làm việc, có điều tôi tra được những thứ này". Anh cầm lấy một ít báo chí cũ và tài liệu được in ra. Tưởng Phẩm Nhất liếc nhìn một cái, nhìn thấy tin tức mấy năm trước mẹ gặp chuyện không may nhập viện, cùng với mấy tấm hình cha đến viện điều dưỡng nhìn lén từ bên ngoài.
Ông cũng không nhắc đến mẹ cô, cũng không dám tự mình xuất hiện trước mặt bà, nhưng ông lại lén lút đến đó. Cuối cùng là những tấm hình này làm sao mà có được?
Nhìn thấy Tưởng Phẩm Nhất nghi ngờ, Phó Dục Thư nói: "Những tấm hình này là do một người bạn làm thám tử của tôi chụp được, tôi xin lỗi vì đã lén chụp ảnh cha cô. Nhưng tôi nghĩ cô cũng muốn biết rõ tất cả, sau đó để cha mẹ cô khôi phục lại bình thường, như vậy cô mới có thể tự do hơn." Anh nói đến đây thì dừng lại, cũng không hề nói tiếp nữa, chỉ nhìn vào ánh mắt khó biết được vui giận của cô.
Tưởng Phẩm Nhất cau mày suy tư một hồi, rồi đi xuống lầu không nói tiếng nào, cũng im lặng như thế đi về nhà.
Phó Dục Thư thở dài một cái, lần nữa đi đến bên cửa sổ nhìn về phía nhà họ Tưởng, vẻ mặt nghiêm túc.
Tưởng Phẩm Nhất về đến nhà, không bao lâu thì cha cô cũng về. Biểu hiện của cha không khác gì với lúc trước, không có tức giận gì cả. Chắc là ông cũng không biết cô đã làm hỏng cuộc hẹn hôm nay, còn ngả bài với Cổ Lưu Thâm nữa.
Có lẽ, Cổ Lưu Thâm không nói cho cha biết cô đã làm gì, nếu không sao cha lại bỏ qua cho cô được?
Ôm may mắn tránh được một trận xui xẻo, lại bị nhắc đến chuyện của mẹ, Tưởng Phẩm Nhất không nhịn được lại đi đến bệnh viện thăm mẹ cô. Lần này cô đến không tuân theo quy luật bình thường, cho nên đụng phải Nhậm Hi đang trực ban.
Vốn là lần tiếp theo cô thăm mẹ phải là nửa tháng sau, khi đó bác sị trực ban là người khác. Thái độ khác thường trong biểu hiện của cô khiến cô và Nhậm Hi phải lần nữa phải đối mặt với nhau.