Hòe Viên

Chương 18 :

Ngày đăng: 22:07 22/04/20


Trước lúc Phó Dục Thư đóng cửa đã nhìn thấy Tưởng Phẩm Nhất chạy đến. Cô mặc một chiếc váy trắng vô cùng nổi bật trong đêm tối. Khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp khiến người ta nảy sinh một cảm giác lạnh lẽo.



Tưởng Phẩm Nhất chạy đến cửa nhà Phó Dục Thư, đi thẳng vào nhà anh. Cô quay đầu lại thấy anh vẫn còn đang đứng đó không đóng cửa chỉ tập trung nhìn cô, không nhịn được hỏi: "Gặp ma à? Sao không đóng cửa đi?"



Phó Dục Thư không nói gì, đóng cửa lại đi đến bên cạnh cô. Tưởng Phẩm Nhất thấy anh trầm mặc, cô bước thêm vài bước lên trước để rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Hành động này khiến Phó Dục Thư lui về sau hai bước, vẻ mặt khó hiểu khoảng chừng năm giây sau đó anh lại bước trở về.



"Anh cách tôi lúc xa lúc gần là muốn sao?" Khóe môi Tưởng Phẩm Nhất bất giác nhếch lên.



Phó Dục Thư cũng hơi nhếch lên theo, hỏi cô: "Trễ như vậy cô đến tìm tôi có chuyện gì sao?"



Tưởng Phẩm Nhất nhớ đến việc chính lập tức thu lại nụ cười: "Hình như tôi vừa nhìn thấy một người cảnh sát ra khỏi nhà anh."



Phó Dục Thư hơi nhíu mày trả lời không ăn nhập vào đâu: "Đã trễ thế này còn chưa ngủ không tốt cho sức khỏe đâu."



Tưởng Phẩm Nhất không để ý những thứ kia, cố chấp hỏi: "Anh khoan quan tâm tôi đã, anh nói cho tôi biết người đó có phải là cảnh sát hay không?"



Phó Dục Thư thấy cô gấp rút cũng không úp mở nữa nói thẳng ra: "Đúng, anh ta chính là người bảo tôi đến đây tra vụ án này."



"Quả nhiên là người của Cục Công an." Tưởng Phẩm Nhất mím môi thì thầm.



"Ừ, là Phó cục trưởng Cục Công an thành phố Bình Giang, tên là Tống Vân."



Tưởng Phẩm Nhất cau mày: "Còn là Phó cục trưởng nữa, chức vụ không nhỏ tí nào."



Phó Dục Thư giơ tay lên: "Xem ra cô sẽ ở đây lâu rồi, ngồi xuống nói chuyện đi."
Tay Tưởng Phẩm Nhất nắm con chuột lạnh toát. Cô nhìn mấy tấm ảnh này mà chỉ cảm thấy sau lưng rét run, nhìn một hồi liền không nhịn được quay người lại ôm lấy anh.



Trong đầu cô không ngừng hiện lên nhưng hình ảnh tối đen không nhìn thấy điểm cuối kia. Chuột chết và dòi bọ như đang ở trước mắt cô. Cô cũng không biết sao mình lại nhát gan đến thế.



Phó Dục Thư bị cô ôm chần chờ trong chốc lát rồi vẫn đưa tay ôm lại cô, nói đùa nửa thật nửa giả: "Xem ra cha cô không cho cô đến căn hầm trong nhà này là đúng rồi. Chỉ xem hình thôi mà cô đã bị dọa đến vậy rồi, nếu quả thật cho cô đi xuống chắc là không ổn rồi."



Tưởng Phẩm Nhất vùi mặt vào lồng ngực anh, ngửi mùi hương dễ chịu trên người anh, lặp lại vấn đề vẫn thắc mắc lúc nãy: "Sao anh không nói những truyện này cho Tống phó cục trưởng kia?"



Phó Dục Thư cúi đầu nhìn chăm chăm vào xoáy tóc trên đỉnh đầu cô cảm nhận được hơi thở cô phả lên ngực mình, anh vô cùng chắc chắn rằng mình không lựa chọn sai lầm.



"Cô thật sự muốn biết như vậy ư?" Anh hỏi, giọng nói nhuốm màu mê hoặc.



Tưởng Phẩm Nhất không ngẩng đầu lên chỉ gật đầu trong lồng ngực anh, chớp mũi để trên lồng ngực anh ấm áp lạ thường.



"Tôi lo lắng cho cô gặp chuyện không may." Phó Dục Thư không hề lòng vòng nữa, nói thẳng ra dụng ý của mình, "Chuyện này đã dính líu đến cha cô rồi, tôi không thể cứ qua loa như thế mà nói nó cho người của Cục Công an biết. Tôi phải bảo đảm được an toàn của cô trước, cũng phải được cô cho phép nữa." Giọng anh thành khẩn, "Bởi vì cô đã giúp tôi rất nhiều."



Tiếng Tưởng Phẩm Nhất hơi nghẹn ngào đáng ngờ: "Nhưng chuyện tôi giúp anh không liên quan nhiều lắm đến chuyện này..."



Phó Dục Thư vỗ vỗ lưng cô, nói sang chuyện khác: "Cô không muốn biết lối đi kia thông đến hướng nào sao?"



Rốt cuộc Tưởng Phẩm Nhất ngẩng đầu lên, mắt đỏ ửng hỏi anh: "Thông đến hướng nào?"



Phó Dục Thư nói: "Chia ra hai hướng, có hai cánh cửa bị khóa. Phán đoán theo căn cứ phương vị, trong đó có một cánh cửa đi thông đến bên dưới cây hòe."