Hòe Viên
Chương 24 :
Ngày đăng: 22:08 22/04/20
Hơn mười giờ đêm, Phó Dục Thư lái xe đưa Tưởng Phẩm Nhất về khách sạn. Trước khi về mẹ Phó rất nhiệt tình giữ cô lại, hi vọng cô đừng về. Nhưng hành lý của Tưởng Phẩm Nhất đều ở khách sạn, hơn nữa cũng nhìn ra được người ta chỉ khách sáo thôi. Nếu như cô tin là thật ở lại, vậy thì hơi quá vô duyên rồi, lúc đó mẹ Phó lại có ấn tượng không tốt lắm về cô.
Phó Dục Thư không chỉ đưa cô đến sảnh rồi đi ngay mà anh đỗ xe rồi cùng với Tưởng Phẩm Nhất vào khách sạn. Người xung quanh đi ngang qua kín đáo nhìn bọn họ, giống như là bọn họ đi mướn phòng vậy.
Tưởng Phẩm Nhất hơi ngượng ngùng đi vào thang máy với Phó Dục Thư. Từ lúc xuống xe anh đã xách ba-lô giúp cô, còn một số đồ vật và bao lì xì mẹ Phó cho nữa.
"Anh trả lại mẹ anh số tiền này giúp em đi..." Tưởng Phẩm Nhất hơi khó xử.
Phó Dục Thư bấm tầng thang máy, liếc mắt nhìn hai cô gái khác trong thang máy, không để ý đến ánh mắt len lén đánh giá anh của hai cô nàng, anh nói: "Cầm lấy đi, đó là tập quán, em không nhận là..." Anh cố ý kéo dài âm điệu không nói tiếp nữa, khiến Tưởng Phẩm Nhất sốt hết cả ruột.
"Là gì? Anh nói đi." Tưởng Phẩm Nhất kéo tay anh ngửa đầu hỏi, giọng nói bất giác mang theo vẻ làm nũng. Ánh mắt hai cô gái trong thang máy nhìn cô đầy hâm mộ.
Phó Dục Thư ho một tiếng nhìn cửa thang máy mở ra: "Trở về phòng rồi hẳn nói."
Tưởng Phẩm Nhất nhận thấy được ánh mắt chăm chú của người xung quanh, quay đầu lại nhìn một cái hai cô gái lập tức thu hồi ánh mắt cúi đầu xem điện thoại di động. Tưởng Phẩm Nhất chớp mắt vài cái quay đầu lại nhìn Phó Dục Thư cùng anh đi ra khỏi thang máy, vừa đi vừa nói: "Không phải mấy cô gái đó cho rằng chúng ta có gì chứ?"
Phó Dục Thư liếc nhìn tay cô đang kéo tay mình, nói thong thả: "Em và anh không có gì sao?"
Tưởng Phẩm Nhất chậm chạp nói: "Em còn chưa quen."
Cô không quen được quan tâm quá nhiều, vừa mới bắt đầu Phó Dục Thư cũng đã biết nên anh cũng không miễn cưỡng cô. Anh cùng cô đi trở về phòng.
Lúc cô cởi áo khoác ra Phó Dục Thư ngồi dựa vào ghế, vắt chéo hai chân ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô. Thoạt nhìn như anh đang suy tư, ngón tay nghịch măng sét áo, chờ Tưởng Phẩm Nhất thu dọn xong nhìn lại anh. Anh liền nở nụ cười thản nhiên với cô, sự thong dong và thâm trầm có vẻ như vô cùng chín chắn của anh toát ra khiến Tưởng Phẩm Nhất nảy sinh nỗi xúc động muốn níu giữ anh lại nơi này.
Sắp đến tết, mẹ Phó hi vọng đến lúc đó Tưởng Phẩm Nhất cũng có thể đến nhà chơi. Tưởng Phẩm Nhất không cách nào nhận lời bà được, lúc trả lời cứ lúng túng lại quanh co chẳng nói đến hay không đến khiến lòng bà cũng không thoải mái lắm.
Không biết có phải cố ý hay không, Phó Dục Thư sắp xếp đi với Tưởng Phẩm Nhất đến khu vui chơi. Tưởng Phẩm Nhất dám khẳng định người đàn ông này ghen với Cổ Lưu Thâm. Nên mới muốn làm lại hết tất cả những chuyện mà cô và Cổ Lưu Thâm đã từng làm.
Ăn kẹo bông gòn, ngồi tàu lượn siêu tốc, Phó Dục Thư đưa Tưởng Phẩm Nhất đến trước ngôi nhà ma rồi nói: "Thiết bị nơi này tốt hơn thành phố Bình Giang, ngôi nhà ma cũng ghê hơn ở đó, chúng ta vào xem thử đi." Dứt lời, anh cũng không đợi Tưởng Phẩm Nhất từ chối đã trực tiếp đi mua vé.
Tưởng Phẩm Nhất đứng tại chỗ mang vẻ mặt đau khổ nhìn theo bóng lưng anh. Hôm nay anh không ăn mặc trang nghiêm trên người chỉ mặc chiếc áo thể thao màu xanh đậm, chân mang giày ba ta thư thái hiếm có, không câu nệ cũng không bó buộc, có vẻ như trẻ lại rất nhiều tuổi, giống như mấy anh chàng hai mươi mấy tuổi vậy.
Tưởng Phẩm Nhất vốn muốn từ chối anh nhưng nhìn thấu tâm tư thâm trầm của anh, cô tuy sợ chết khiếp cũng vẫn đồng ý. Cô nghĩ trong ngồi nha mà toàn là giả, chỉ cần nghĩ như thế thì sẽ không bị dọa sợ. Nhưng đến khi thật sự đi vào, cô phát hiện ra mình vẫn đánh giá mình quá cao.
Tưởng Phẩm Nhất đi vào trong ngôi nhà ma chưa đến năm phút đã sợ đến mức hét ầm ĩ không ngừng ôm lấy Phó Dục Thư không chịu buông. Trong bóng tối Phó Dục Thư nhìn cả người Tưởng Phẩm Nhất run rẩy chỉ vào một người giả làm Zombie ở căn phòng kế bên, anh buồn cười: "Đừng sợ, có anh ở đây." Sau đó anh giơ tay về phía người giả làm Zombie kia ra hiệu dừng lại, ý bảo đối phương là bạn gái mình đã quá sợ hãi, đừng đến gần nữa.
Nhân viên phục vụ cũng thấu tình đạt lý, hiểu được liền quay người đi vào bên trong, không rời khỏi vị trí nữa.
"Bọn họ đi cả rồi không sao đâu, không tin em nhìn xem." Phó Dục Thư dỗ dành Tưởng Phẩm Nhất, bảo cô ngẩng đầu nhìn mình.
Tưởng Phẩm Nhất đỏ mũi ngẩng đầu lên: "Em không nhìn, em chỉ nhìn anh thôi."
"Nhìn anh làm gì, trên mặt anh có gì sao?" Anh cười một tiếng, khóe miệng cong lên ôn hòa và dịu dàng.
Tưởng Phẩm Nhất hoảng hốt nhớ đến thái độ lịch sự xa cách của anh ngày bọn họ mới quen, quả thật là khác biệt với hiện tại một trời một vực, bất giác trong lòng cô xuất hiện một cảm giác tang thương. Lần nữa ôm lấy anh, vùi mặt vào lồng ngực anh ấm áp.