Hòe Viên

Chương 51 :

Ngày đăng: 22:09 22/04/20


Như một trận gió quét vào phòng bếp, Phó Dục Thư mặc nguyên bộ vest chỉnh tề nghiêm túc bảo Tưởng Phẩm Nhất: "Đi thay quần áo ngay."



Tưởng Phẩm Nhất từ từ di chuyển bình trà, lười biếng hỏi lại: "Tại sao vậy?"



Phó Dục Thư khóa trái cửa, đi đến bên cạnh hỏi cô: "Anh đã khiến em không vui chỗ nào?"



Tưởng Phẩm Nhất không nhìn anh, vô tội nhướng chân mày: "Anh cảm thấy anh có chọc giận em hay sao?"



Phó Dục Thư không biết phải làm sao, phụ nữ mà cố tình gây sự rất phiền hà. Nhưng cô gái này chưa bao giờ cố tình gây sự với mình.



Rối rắm hồi lâu, anh phiền muộn nói: "Người đến đều là học sinh, em làm cô mà mặc như thế còn ra thể thống gì."



Tưởng Phẩm Nhất từ từ đặt bình trà xuống, tựa vào kệ bếp nhìn dáng vẻ tao nhã cao quý của giáo sư Phó từ trên xuống dưới. Vóc dáng anh vốn đẹp, eo thon, chân dài, vai rộng. Áo sơ mi màu đen kết hợp với áo vest xám, mang thắt lưng vô cùng gợi cảm. Tay Tưởng Phẩm Nhất vô thức đặt lên eo anh, mơn trớn đôi cái khiến anh điếng người né tránh.



"Ở bên ngoài có người, để người ta thấy không tốt." - Anh nói vô cùng căng thẳng.



Tưởng Phẩm Nhất nói: "Anh nói em ăn mặc không ra thể thống gì, nhưng trước khi em biết anh vẫn mặc như vậy, sau khi biết anh một thời gian rất lâu cũng mặc như vậy. Khi đó sao anh không nói? Anh muốn nói em ăn mặc hở hang cũng được, vậy tại sao học sinh của anh cả ngày cứ mặc váy ngắn thì anh mặc kệ chứ?"



Phó Dục Thư khẽ cau mày: "Ai?"



"Đoàn Linh Bát đó." - Tưởng Phẩm Nhất lừ mắt với anh.



Phó Dục Thư lộ vẻ suy tư, một lát sau bất đắc dĩ nói: "Anh hoàn toàn không chú ý đến thì sao biết được. Vả lại, cho dù biết cũng không cách gì nói. Người ta chỉ là học sinh của anh thôi đâu phải con gái anh, mặc cái gì đâu đến lượt anh lo."



"Vậy anh chỉ là bạn trai em chứ đâu phải chồng em, em mặc cái gì anh cũng đừng xen vào." - Tưởng Phẩm Nhất nói xong hừm một tiếng liền bưng cốc trà đi ra cửa, mục tiêu là phòng thí nghiệm của giáo sư Phó.



Phó Dục Thư đi theo, kéo cánh tay cô lại. Cô trừng mắt nhìn anh, anh cũng trừng mắt lại nhìn cô, trong mắt đầy sự bất mãn và phẫn nộ. Phó Dục Thư khẽ cong môi tiến đến hôn thật sâu, tiện tay bịt kín mắt cô lại.



Cuộc hành hạ này cũng phải vài chục phút đồng hồ, đến lúc Phó Dục Thư thỏa mãn đi ra khỏi phòng bếp đám học sinh đã bận bịu một giờ rồi.



Nói là bận, thật ra thì có người không yên lòng, đó chính là Đoàn Linh Bát người vừa bị Tưởng Phẩm Nhất nêu tên phê phán.
"Tôi rào trước đón sau với cậu khi nào." - Tống Vân lườm anh một cái.



"Cậu biết Phẩm Nhất dạy múa, còn trùng hợp là múa cổ điển." - Phó Dục Thư chẳng buồn để ý.



Tống Vân ho một tiếng: "Không phải là tôi rất quan tâm đến việc làm ăn của vợ cậu à?"



"Cậu thật đúng là anh em tốt của tôi."



"Đó là đương nhiên."



Hai anh em cứ vui vẻ quyết định như thế, tuyển nam học sinh đầu tiên cho lớp mới của Tưởng Phẩm Nhất. Trong lúc đó Tưởng Phẩm Nhất đang dùng cơm với Cục trưởng Hàn, không khí vô cùng nghiêm túc, nhưng có phần nhẹ nhàng hơn buổi ở phòng thẩm vấn rất nhiều.



Hàn Cẩn Du không khỏi nói: "Tưởng tiểu thư không cần căng thẳng như thế. Chúng ta xem như là bạn bè, đây đang ở bên ngoài, cô căng thẳng như vậy ngược lại khiến tôi cũng lúng túng."



Tưởng Phẩm Nhất nói: "Tôi đâu có căng thẳng."



Đang lúc nói chuyện, tay cầm đũa của Tưởng Phẩm Nhất hơi run run. Khóe môi Hàn Cẩn Du hơi cong lên, cầm cốc nước từ từ uống một hớp che đi nét cười không nhịn được.



Bên kia Phó Dục Thư đưa cha con Tống Vân xem piano xong, ba người quyết định đi đánh chén thỏa thuê. Sẵn tiện bên cạnh có một tiệm ăn không tệ, ba người họ chọn vị trí ngồi gần cửa sổ, mới vừa ngồi xuống đã nghe Tống Gia Huân cất lời.



"Ba ơi, đó không phải là bác Hàn à."



Vai lứa của Hàn Cẩn Du cũng đã lên chức bác rồi. Hình như người ta chưa đến bốn mươi tuổi, thật là có chút không dễ nghe. Phó Dục Thư và Tống Vân nhìn theo ngón tay Tống Gia Huân thấy bóng lưng một cô gái mảnh khảnh đang cùng ăn cơm với Hàn Cẩn Du. Tống Vân còn bối rối: "Đó là ai vậy, hiếm khi thấy Cục trưởng ăn cơm với phụ nữ, thoạt nhìn tâm trạng không tệ nhỉ."



Tống Vân giơ đồng hồ lên nhìn, nghi ngờ: "Không đúng, bây giờ đang giờ làm việc. Bình thường Cục trưởng chưa bao giờ trốn việc, kỳ lạ, lẽ nào là bạn gái?"



Phó Dục Thư sầm mặt lại: "Cậu nói rõ ràng một chút cho tôi, đó là bạn gái tôi không phải là của anh ta."



Tống Vân sững sờ, cẩn thận xem lại bóng lưng của cô gái kia, hóa ra đúng là Tưởng Phẩm Nhất. Cho nên Tống Vân bất chợt hiểu ra, giọng điệu của Phó Dục Thư chắc là muốn cãi nhau rồi. Cái miệng của mình đúng là hại người hại bạn mà.