Hòe Viên

Chương 53 : Chương cuối

Ngày đăng: 22:09 22/04/20


Thân gửi các bạn đang theo dõi Hòe Viên:



Như vậy chúng ta đã cùng nhau đi qua 52 chương của Hòe Viên, chỉ còn 6 chương nữa là truyện sẽ kết thúc. Tin rằng các bạn đã được trải qua những cảm giác hồi hộp, vui buồn, thương cảm, căm hận và chắc hẳn là có cả những tiếc nuối khi theo dõi truyện. Thật sự mình dịch truyện này khi truyện chưa hoàn và vì cảm thấy thích không khí trinh thám ở phần đầu truyện. Tuy nhiên càng về cuối truyện càng để lại nhiều tiếc nuối và hụt hẫng vì tình tiết vụ án chính trong truyện gần như bị bỏ lửng, điều này chắc hẳn các bạn đều nhận ra. Để tránh phải drop truyện mình sẽ dịch các diễn biến chính của 6 chương còn lại để các bạn vẫn nắm được cốt truyện.



Cảm ơn các bạn đã luôn theo dõi và ủng hộ mình, cùng mình đi qua hết Hòe Viên nhiều vui buồn này. Hy vọng rằng sẽ còn gặp lại các bạn ở những truyện sau nhé.



* Lưu ý: truyện sẽ không được làm ebook.



Chương kết:



Từ xưa đến nay quan hệ mẹ chồng nàng dâu luôn là vấn đề khó khăn.



Lần đầu tiên gặp mặt Tương Phẩm Nhất đã thấy mẹ Phó là người phụ nữ chẳng những vô cùng ôn hòa mà còn tao nhã, đồng thời cũng thấy rõ được sự sắc sảo trên gương mặt bà. Tuy nhiên ba Phó dễ dàng lấy lòng hơn, dù sao đàn ông không xét nét như phụ nữ. Nói vài lời dễ nghe chắc chắn sẽ làm ông vui.



Chiều đó Tưởng Phẩm Nhất dự định giúp mẹ Phó nấu cơm, nhưng khi giúp bà rửa thức ăn thì bỗng cơn buồn nôn trào lên, cô lập tức chạy vào nhà vệ sinh nôn ra.



Mẹ Phó cau mày cầm dao xắt thịt chạy theo hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"



Tưởng Phẩm Nhất nôn khan cả buổi mới nói: "Không có gì, có thể do ăn nhầm gì đó thôi."



"Buổi sáng cô còn ăn chung với chúng tôi, không thể nào ăn nhầm đồ thiu được." - Rốt cuộc mẹ Phó là người từng trải lập tức liên hệ với sự việc nào đó, nhất thời vừa buồn vừa vui.


Quả nhiên từ xưa mẹ quý nhờ con, ngày nay câu ngạn ngữ này vẫn đúng với phần lớn gia đình. Đứa bé này đến quá đúng lúc khiến thế giới của Tưởng Phẩm Nhất từ trắng đen thoáng cái biến thành màu sắc rực rỡ. Chẳng những có thể thuận lợi kết hôn với Phó Dục Thư, còn biết được thật ra mẹ cô chẳng có bệnh gì. Điều này tuy khiến cô cảm thấy hơi mất mát vì bị che giấu nhiều năm, nhưng cô vẫn vô cùng vui sướng.



Đứa con này đã mang đến tương lai rộng mở cho cô. Cô nhất định sẽ tận tâm tận lực làm một người mẹ tốt để cho con mình lớn lên trong hạnh phúc, trải qua cuộc sống bình thường có tuổi thơ vui vẻ. Đừng giống như mình có một thời thơ ấu đáng sợ như lao ngục, lớn lên cùng một tên biến thái, chẳng những hại người còn hại mình.



Cuối cùng hôn lễ quyết định tổ chức ở nhà Phó Dục Thư, bởi vì khách mời của Phó gia đều ở đó nếu phải di chuyển đến Bình Giang sẽ rất bất tiện. Nhà Tưởng Phẩm Nhất không có ai, chỉ có một mình mẹ cô tham dự hôn lễ. Cho nên an bài này là vô cùng hợp lý. Chỉ hi vọng cha cô có thể tạm thời ra tù tham dự đám cưới của cô.



Đối với yêu cầu này, Tống Vân đã từ chối. Tuy nói anh ta và Phó Dục Thư rất thân thiết nhưng thân thiết cũng không thể làm trái pháp luật. Anh ta chỉ có thể giúp họ đưa phim đám cưới cho Tưởng Thặng xem mà thôi.



Xem được phim đám cưới còn hơn là không được xem, Tưởng Phẩm Nhất rất hiểu chuyện vô vàn cảm ơn Tống Vân.



Hôn lễ được cử hành đúng hạn, khi đó Tưởng Phẩm Nhất bị nghén hơi nặng, nghe thấy mùi vị chiên xào sẽ muốn nôn. Phó Dục Thư cũng hơi lo lắng cô sẽ nôn mửa ngay tại buổi lễ.



Anh liên tưởng đến khi hôn lễ được cử hành thì cô dâu bỗng che miệng chạy đi ói, chú rễ cũng chạy theo. Khách khứa tại buổi lễ cùng với người dẫn chương trình sẽ ngơ ngác nhìn nhau. Cảnh tượng quả thật đẹp mắt, anh cũng không dám nghĩ tiếp.



Phó Dục Thư có chút khẩn trương. Lúc trước anh đi nước ngoài lãnh thưởng cũng không cảm thấy khẩn trương như bây giờ. Quả nhiên là mình quá bận tâm đến thứ gì thì tâm trạng sẽ bị xáo trộn.



Thật ra trong lòng Tưởng Phẩm Nhất cũng lo lắng. Không phải là cô cảm thấy buổi lễ kết hôn không tốt, mà là cô biết Phó Dục Thư đã đám cưới lần thứ hai. Cô không muốn chịu đựng những ánh mắt dò xét của khách khứa nhìn cô. Bởi vì trong những ánh mắt đó chắc chắn sẽ so sánh cô và Nhậm Hi. Cô thật sự không muốn chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng mình.



Thời gian cử hành hôn lễ đã nhanh chóng đến, khi Phó Dục Thư nắm tay Tưởng Phẩm Nhất bước đi trong tiếng nhạc vui rộn rã, đối mặt với tất cả quan khách đã tham dự đám cưới đầu tiên của anh. Trong khoảnh khắc đó, cô lại phát hiện mình không khó chịu nữa, hiện tại trong đầu cô chỉ nghĩ đến cô thật sự đã trở thành vợ người đàn ông này. Từ nay về sau cho dù nghèo khó hay phú quý, cho dù bệnh tật hay sống chết, bọn họ cũng không xa không rời vĩnh kết đồng tâm.



Đứa bé này mở ra cuộc sống mới không buồn không lo cho bọn họ. Lúc trước Tưởng Phẩm Nhất thường hay suy nghĩ xuân hạ thu đông mỗi mùa biến hóa, mỗi năm mùa xuân sẽ đúng hạn đến với nhân gian nhưng mùa xuân của cô không biết năm nào tháng nào mới đến. Hiện tại cô tay trong tay với Phó Dục Thư, đã có thể tự nói với mình chỉ cần có anh, mỗi ngày trôi qua với cô đều là mùa xuân.