Hôm Nay Lại Không Có Ly Hôn

Chương 10 : Không kiêng nể gì

Ngày đăng: 13:12 30/04/20


Lời Thẩm Huyên nói tuyệt đối chính là lời trong lòng, nam chính chính là kim chủ của cô, cô còn hận không thể từng giây từng phút cung phụng cái chủng loại này.



“Nhớ đi khám bác sĩ.” anh bỗng nhiên lạnh nhạt lên tiếng.



Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Huyên bỗng cứng đờ, cái vị bác sĩ kia rất thích nói hươu nói vượn, vì muốn kiếm tiền cái gì cũng đều nói, nhìn qua bộ dáng của cô giống như mắc bệnh tâm thần lắm sao?!



Không biết nghĩ đến cái gì, cô bỗng nhiên tò mò hỏi: "Dạo gần đây anh…… Có gặp qua cô gái nào rất thú vị hay không?”



Lúc này nam chính hẳn là đã gặp phải nữ chính rồi mới đúng!



Mục Đình nhíu mày lại, thấy vậy cô vội vàng cầm lấy bản vẽ yên lặng hướng cửa phòng mà đi, cô cảm thấy bản thân quá ngây thơ rồi, dù cho khi nam chính có hứng thú với nữ chính, thì sao có thể sẽ nói cho mình biết chứ, nói không chừng còn đề phòng mình có âm mưu nào khác.



Người vừa đi khỏi, thư phòng lại lần nữa lâm vào một mảnh yên tĩnh, người ngồi trước bàn làm việc bỗng nhiên lấy một phần tài liệu bên cạnh, tùy tay lật, tầm mắt mờ mịt tức khắc đảo qua mặt trên của tài liệu.



Bây giờ anh mới biết, thì ra đứa em trai ruột này của mình lại có tâm tư riêng.



Khi trở về phòng, Thẩm Huyên sửa lại bản thiết kế một chút, nhưng cũng không giao cho Lục Tố Tố xem, cô cần thiết phải nỗ lực để tiến bộ hơn mới được, bằng không về sau thật sự cũng chỉ có thể dựa vào phí ly hôn mà sống.



Đến cuối tuần, vị bác sĩ tâm lý họ Trịnh kia lại đến đây, dù sao cũng đã nhận tiền, dù cho không bệnh, cũng đến nghe cách “Điều trị” của đối phương, đơn giản chính là trả lời một ít vấn đề kỳ quái của đối phương, còn nói lần sau sẽ thôi miên cho cô.



Đương nhiên Thẩm Huyên sẽ không đồng ý, nếu như thời điểm cô bị thôi miên liền đem chuyện bản thân không phải là nguyên chủ nói ra, vậy chắc chắn sẽ bị coi như quái vật đưa đi viện nghiên cứu quốc gia, cũng may là vị bác sĩ Trịnh kia cũng không có làm khó, hiển nhiên đều do cô tự nguyện.



Trò chuyện cùng với đối vương một lúc, Thẩm Huyên cũng nhận ra tâm lý của mình có vấn đề, cảm thấy mình quá lo lắng, rốt cuộc đây là thế giới thực, nói không chừng nội dung cốt truyện có phát sinh hay không cũng chưa chắc.



Tuy nhiên có thể dựa theo cốt truyện phát triển hay không, chỉ có thể dựa vào sự kiện kỉ niệm lần này.
“Tôi nói rồi, tôi không cần!” Thẩm Huyên nhíu chặt mày.



“Vậy chị dâu thích cái gì?” Tầm mắt cậu ta như cũ vẫn tham lam gắt gao dừng ở trên người cô, bao gồm cả từng tấc da thịt đang lộ ra của cô.



Cho đến khi Mục Đình đem tầm mắt đen sâu thẳm lạnh băng ném qua, Mục Dịch mới thu liễm một chút, tùy tay cất cái hộp vào túi, rồi rời đi vì cái vị trí này vốn dĩ không thuộc về cậu ta, sau khi xoay người lại, trong mắt lập tức hiện lên một tia tàn nhẫn, nguyên lai người anh trai này của cậu cũng sẽ để ý đến thể diện sao?



Người rốt cuộc cũng chịu đi rồi, Thẩm Huyên âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, cô vốn đang không tin trên đời này sẽ có loại người nhân cách phản xã hội này, mà khi nhìn thấy ánh mắt kia của vai ác, nếu nói đối phương có ý tưởng hủy diệt thế giới cô cũng tin.



Cô cảm thấy bản thân nhất định phải cần tìm vài người vệ sĩ đi theo, vạn nhất đối phương phát điên thuê người bắt cóc cô rồi nhốt lại thì làm sao bây giờ!?



Càng nghĩ càng thấy đáng sợ, không biết có phải độ ấm bên trong phòng quá thấp hay không, mà cô cảm thấy hơi lạnh, có chút đứng ngồi không yên, đến khi một cái thảm mỏng màu vàng bỗng nhiên dừng ở trên người, cô không nhịn được liền ngẩng đầu nhìn thư ký Lý, mỉm cười gật đầu ý bảo cảm ơn.



Liền liếc qua người bên cạnh, Thẩm Huyên thò đầu qua nhẹ giọng nói: "Anh thấy rồi đấy, chuyện này không liên quan đến tôi, anh cũng không nên trách tôi.”



Trên đài lại đổi thêm một ca sĩ nam, hát tiếng Anh, tuy nhiên dưới đài toàn bộ đều là âm thanh nói chuyện, chỉ có hàng phía trước tương đối yên tĩnh, tất cả mọi người đều quan sát phản ứng của Mục Đình, khi bị em trai đoạt vợ, thật là một trò hay.



“Tôi sẽ nói Chung Lâm, giúp cô tìm vài vệ sĩ.” đáy mắt anh hiện lên một tia âm lãnh.



Bản thân không cần tốn tiền tìm vệ sĩ, Thẩm Huyên đương nhiên là ra sức gật đầu nhỏ đồng ý.



Không biết nghĩ tới cái gì, lại thò đầu lại gần anh thấp giọng nói: “Anh có đói không? Từ khi ra ngoài đến giờ tôi đều chưa có ăn cái gì, đợi lát nữa tôi có thể về sớm một chút hay không?”



Mùi hương nhàn nhạt lại quanh quẩn ở đầu mũi, bỗng nhiên anh quay đầu đi, ánh mắt đảo qua khuôn mặt nhỏ tinh xảo kia, nhớ rõ là thời điểm trước khi cô ra khỏi cửa chỉ uống mỗi một chén canh.