Hôm Nay Lại Không Có Ly Hôn

Chương 21 : Bị Thương

Ngày đăng: 13:12 30/04/20


Edit: Chovay-HVHT



Dưới ánh đèn chói mắt, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo đã mất đi nét quyến rũ của quá khứ, nhưng lại nhiều thêm mấy phần trẻ trung, người đàn ông đột nhiên nắm lấy cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của cô, ánh mắt âm trầm, “Cô nghĩ làm như vậy sẽ ly hôn sao?”



Đột nhiên lui về phía sau một bước, Thẩm Huyên bị ánh mắt của đối phương làm cho hoảng sợ, vì cái gì nội dung cốt truyện cảm giác giống như có chút không đúng……



Cúi đầu chống lại cặp mắt sáng ngời của cô, thanh âm của Mục Đình hơi trầm xuống, “Muốn cùng Mục Dịch ở chung một chổ đến vậy sao?”



Thẩm Huyên: “!!!???”



Cô từng bước một lùi lại phía sau, trong khi đó thử cố rút tay chính mình về, trong lúc nhất thời cả người đều ỉu xìu, cái nội dung cốt truyện này so với mình tưởng tượng hoàn toàn không giống nhau a!



Liếc nhìn mồ hôi lạnh trên trán cô, Mục Đình đột nhiên buông tay cô ra, cầm ly rượu lên rồi lập tức đi lên lầu, không nói thêm gì với cô.



Vẻ mặt Thẩm Huyên ngơ ngác đứng tại chỗ, sửng sốt hồi lâu, không biết đây là có chuyện gì xảy ra, thoạt nhìn đối phương hình như là thật sự tức giận, nhưng làm thế nào mà anh ta biết cô làm vậy là vì muốn ly hôn?



Hoàn toàn không hiểu đối phương rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì, Thẩm Huyên trước hết chỉ có thể tự mình đi lên lầu, cảm giác chính mình muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này quả thật là không phải khó khăn bình thường, sớm biết sẽ thế này lúc trước ký giấy thỏa thuận ly hôn nên đem đi công chứng cho xong, bằng không bây giờ cũng sẽ không phiền phức như vậy.



Cô có thể cảm nhận được là nam chính thật sự không so đo với chuyện trước kia, nhưng mà chính mình không thể đánh cuộc nha, tuy rằng đối phương có tiền lớn lên lại còn đẹp mắt, nhưng có quá nhiều yếu tố không chắc chắn, nếu về sau quan hệ của đối phương cùng nữ chính tốt hơn, cô muốn khóc cũng không có chổ nào khóc, cho nên cô chắc chắn phải ly hôn.



Nhìn thân ảnh đang đi lên lầu, dì Vương đứng ở cửa phòng bếp nhịn không được lắc đầu, bà biết chắc phu nhân sẽ thất bại mà, một người ngoài như bà còn nhìn ra được, Mục tiên sinh rõ ràng không thích phụ nữ chủ động.



Thẩm Huyên cảm thấy vẫn nên giải thích một chút, rốt cuộc cô ly hôn là vì chính mình, chứ không phải là vì Mục Dịch, cũng không biết tại sao nam chính lại nghĩ đến vai ác, hay là do thoạt nhìn mình rất giống sẽ cho anh ta đội nón xanh?



Vừa rạng sáng ngày hôm sau cô đã rời giường, khi cô đang ăn bữa sáng rõ ràng nam chính không có ý định phản ứng lại cô, tuy nhiên Thẩm Huyên cũng không có thất vọng, chờ lúc đối phương chạy bộ vào lúc sáng sớm, liền lập tức lái xe đạp đuổi theo, đây là do đích thân cô mượn từ ông Lý tưới hoa cho biệt thự, thật ra đây là một chiếc xe đạp kiểu cũ.



Đạp nửa ngày mới đuổi kịp anh, Thẩm Huyên ho nhẹ một tiếng, chỉnh lại tốc độ của xe nhìn về phía người bên cạnh nói: “Cái kia…… Đêm qua là do tôi không đúng, tôi thừa nhận chính mình quá mức cực đoan, và không nên làm như vậy để đạt được mục đích của mình, tôi cũng biết là anh đã không còn quan tâm tới những gì tôi đã làm trước đây, nhưng mà…… Có một số việc… Tôi không thể coi như bất cứ cái gì cũng chưa xảy ra, quay lại không được chính là quay lại không được.”



Mục Đình vẫn nhìn phía trước, vẻ mặt không thay đổi, giống như không nghe thấy gì, chỉ là tốc độ có chút nhanh hơn.
Thẩm Huyên cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy nữa, chính cô cũng nghi ngờ chính mình, quả nhiên mấy bác sĩ tâm lý này có năng lực tẩy não cho người khác không phải là mạnh bình thường.



Buổi tối nam chính trở về Thẩm Huyên vẫn còn cảm thấy rất xấu hổ, bây giờ cô hoàn toàn không biết nên nói về chuyện ly hôn như thế nào, cũng không biết rốt cuộc phải làm thế nào nam chính mới bằng lòng ly hôn.



Bởi vì chân bị thương nên không thể ăn đồ dầu mỡ, cho nên bữa ăn buổi tối có chút thanh đạm như bữa sáng, không có thịt có thể chịu được, không có ớt cay liền có điểm khó chịu, nhưng cô vẫn là chịu đựng nuốt xuống rau xanh nhạt nhẽo.



“Có thoa thuốc hay chưa?”



Giọng nói đột ngột vang lên dọa Thẩm Huyên nhảy dựng, nhìn người bên cạnh, cô gật gật đầu nhỏ, tiếp theo lại yên lặng cúi đầu ăn cơm.



Không khí trên bàn cơm có chút quỷ dị, bây giờ Thẩm Huyên hoàn toàn không biết nên nói gì với đối phương, chỉ có thể chờ đối phương ra ngoài.



“Đúng rồi, tôi nhớ là qua mấy ngày nữa là đến sinh nhật của anh, anh có thích đồ gì không?” Cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi.



Đối phương tặng cho cô một cái vòng tay quý giá như vậy, chính mình đương nhiên cũng phải có qua có lại.



Buông ly nước xuống, Mục Đình không mặn không nhạt quét mắt nhìn cô, “Không có.”



Thẩm Huyên: “……”



Ăn xong một chén cơm, cô liền khập khiễng muốn lên lầu, còn Mục Đình bưng chén trà đi ở phía trước, liếc mắt nhìn người đang chật vật đi phía sau, vẫn là dừng lại bước chân giữ chặt cánh tay mảnh khảnh của cô.



Cảm giác giống như có người đang xách mình đi theo, cô không khỏi lặng lẽ đưa mắt nhìn người bên cạnh, “Cảm ơn." Cúi đầu, thanh âm cô nhẹ tênh, “Tôi muốn ly hôn không phải vì Mục Dịch.”



Cô chỉ là vì chính mình mà thôi.



Đưa cô đến cửa phòng anh liền buông lỏng tay, tiến sát gần cô hơi hơi cúi người, thanh âm trầm thấp, “Đừng để tôi nghe thấy hai chữ này nữa.”