Hôm Nay Lại Không Có Ly Hôn

Chương 3 : Hắn không chịu ly hôn

Ngày đăng: 13:12 30/04/20


Edit: Quất Không Chua



Beta: Ethyl Elther



________________________



Nhìn ánh mắt trong veo của cô gái trước mặt, Mục Đình hơi nhíu mày, tùy tay nới lỏng cà vạt rồi trực tiếp rời đi, bộ dáng lạnh lùng không có bất cứ cảm xúc gì, phút chốc đã biến mất nơi cuối hành lang.



Đã ôm chi phiếu trong ngực, Thẩm Huyên đương nhiên ngoan ngoãn ngậm miệng, sau đó liền nhanh như chớp chuồn về phòng, đóng cửa thật cẩn thận, đến khi cô nhìn thấy số tiền trên chi phiếu, đồng tử hơi co lại, trong lòng ầm ầm ầm nhảy nhót.



Sáu nghìn vạn!!!



Không ngờ lại là sáu nghìn vạn!!!



Không hổ là nam chính tổng giám đốc văn, vừa ra tay đã khác người!



Chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, Thẩm Huyên chỉ thấy tim mình đập thật nhanh, rất lâu vẫn không thể bình phục, cô cẩn thận cất kĩ tấm chi phiếu. Hệt như đang nằm mơ ấy, cô thích loại cảm giác bị người ta dùng tiền vũ nhục này cực, thêm vài lần nữa là cô giàu rồi!



Chẳng qua, tại sao nam chính lại không muốn ly hôn?



Thoát khỏi tâm tình kích động rồi, Thẩm Huyên không nhịn được mà suy nghĩ đến đủ thuyết âm mưu, mấy hôm trước còn cho người đưa giấy tờ ly hôn đến, giờ lại đột nhiên không chịu ký tên, tuyệt đối không phải vấn đề về tiền, có gì mờ ám bên trong.



Anh ta bảo nói sau, rõ ràng đang muốn kéo thời gian, nhưng cô mà kéo cũng không nhanh nổi, không biết cốt truyện đã bắt đầu chưa, nếu không ly hôn thì sẽ bị cuốn vào cốt truyện, cũng tức là cô sẽ bị đàn nam phụ lôi ra làm bia đỡ đạn!



Chẳng lẽ thật sự không thể sửa đổi cốt truyện sao?



Bỗng có chút bất an, cô thấy đầu tiên phải đi thăm dò tiến độ phát triển của cốt truyện đã, nghĩ xong liền lập tức gửi tin nhắn cho Lục Tố Tố, đối phương nhanh chóng trả lời.



Lục Tố Tố: Tô Họa là ai?




Dì Vương ngẩn người, ly hôn???



Người kia cầm cốc nước lên, giọng nói bĩnh tĩnh, "Khi nào ly hôn tôi sẽ nói cho cô biết."



Nhìn dáng vẻ người kia vân đạm phong khinh(**), Thẩm Huyên cau mày, "Anh nói cho tôi biết? Anh xem tôi là cái gì thế? Anh nói ly hôn thì ly hôn, nói không ly hôn thì không, nếu cả đời anh không ly hôn thì tôi còn phải chờ anh cả đời à?!"



(**) Vân đạm phong khinh: nghĩa là mây gió điềm nhiên, ý chỉ lúc nào cũng luôn bình tĩnh, thản nhiên.



Mục Đình bỗng ngước mắt nhìn cô, đầu ngón tay khẽ động.



"Không phải, ý tôi là anh đừng có khinh thường người khác vậy, với cả không phải là tôi không muốn sống chung với anh, mà là anh không muốn sống tốt với tôi." Cô ho nhẹ một tiếng.



Nói xong, cô dường như cảm thấy tính cách của mình với nguyên chủ bây giờ có hơi chênh lệch, Thẩm Huyên lập tức kéo ghế ra ngồi xuống, siết chặt tay, hai mắt đỏ hồng nhìn người đối diện, "Đúng, tôi đã từng rất say đắm anh, nhưng giờ tôi thông suốt rồi, anh căn bản không coi tôi như một người vợ, tôi trong lòng anh còn chẳng bằng một thứ đồ trang trí!"



Người đàn ông tiếp tục dùng cơm, không thèm nâng mắt nhìn luôn.



Lần tức giận này có vẻ hơi lạ, trên mặt dì Vương cũng có chút kinh ngạc, dường như cũng không ngờ phu nhân lại có thể thông suốt, "Thật ra..."



"Tôi phải rất quyết tâm lắm mới cho ra một quyết định thế này, nhưng anh tự hỏi mình xem anh có coi tôi là vợ không? Từ khi kết hôn đến giờ anh vẫn luôn lạnh lùng chuyên chế với tôi, anh thấy có cặp vợ chồng nào chia phòng ngủ không?"



Mục Đình ngẩng đầu, sâu kín nhìn người đang lải nhải phía đối diện.



Nhìn nhau rồi, khuôn mặt Thẩm Huyên bỗng đỏ lên, vội vàng giải thích, "Ý tôi không phải là muốn ngủ chung giường với anh, là ý khác! Ý khác!"



_____________________________________



Đôi lời của Quất: Cảm ơn Ethyl khả ái đã giúp ta beta chap này!