Hôm Nay Lại Không Có Ly Hôn
Chương 45 : Ghen
Ngày đăng: 13:12 30/04/20
Edit: Chovay-HVHT
Thẩm Huyên mới sẽ không bị những lời hoa ngôn xảo ngữ của anh mê hoặc, có điều về phương diện tiền bạc người này quả thật là rất hào phóng, ngoại trừ khuôn mặt, thì đó chính là ưu điểm lớn nhất trên người anh.
Sau khi quay về biệt thự ăn bữa sáng, cô tiếp tục lên lầu ngủ bù, giữa trưa không có đối phương ở nhà, cô lại một mình ăn lẩu, trời lạnh ăn cái này mới có cảm giác.
Lúc chiều Lục Tố Tố gọi điện thoại đến đây, nói chuyện của Tô Họa, Thẩm Huyên kêu cô ấy qua đây nói, có điều đối phương có vẻ có chút do dự, liên tục xác nhận Mục Đình không có ở nhà sau đó mới dám qua đây.
Ngay cả khi bước vào cửa lớn, Lục Tố Tố tiến vào còn trộm quan sát phòng khách, khi phát hiện chỉ có một mình Thẩm Huyên ngồi trên sô pha, lúc này mới dám yên tâm đi đến, một bên đem áo khoác đặt trên ghế sô pha bên cạnh.
“Mới nãy bảo an ở bên ngoài nhìn thấy mình đi vào, sẽ không có chuyện gì chứ?" Trong lòng Lục Tố Tố còn sợ hãi ngồi ở một bên.
Thẩm Huyên đang xem sách, nghe vậy chỉ cắn một miếng táo chậm rãi liếc Lục Tố Tố, “Sợ cái gì, cho dù anh ấy ở nhà thì sao, hiện tại cái nhà này do mình định đoạt, mình đưa bạn về đây chẳng lẽ còn phải trải qua anh ấy phê chuẩn?”
Lục Tố Tố cau mày, vẻ mặt quái dị nhìn người trước mắt, bỗng nhiên giơ tay sờ trán cô, “Không phát sốt nha, tại sao lại bắt đầu ăn nói linh tinh như vậy chứ?”
Chặn tay Lục Tố Tố lại, Thẩm Huyên nghiêm túc nói: “Cậu mới phát sốt! Cậu có tin mình hay không, ngày mai mình có thể đem ngôi nhà này đứng tên mình, đến lúc đó cho dù cậu có ở lại nơi này cũng không có vấn đề.”
Mấy chuyện nhỏ như này Mục Đình mới sẽ không quản.
Dì Vương cười bưng một đĩa trái cây lên, vẻ mặt thích thú đi vào phòng chứa đồ để dọn dẹp, nếu là trước đây bà có nằm mơ cũng không nghĩ đến Mục tổng cùng phu nhân sẽ hòa hảo, vốn đang cho rằng bọn họ muốn ly hôn, ai biết quan hệ của hai người này đột nhiên tốt lên, có điều thế giới của những người trẻ tuổi này bà cũng không hiểu, nhưng mỗi ngày nhìn thấy hai người dính chặt nhau như sam bà cũng rất cao hứng.
“Cậu điên rồi sao?” Lục Tố Tố trợn mắt há hốc mồm nhìn cô, nghĩ một thời gian ngắn không gặp, như thế nào đối phương lại bắt đầu ăn nói linh tinh rồi.
Biết Lục Tố Tố không tin, Thẩm Huyên lắc đầu không nói gì, chỉ tiếp tục gặm táo của cô, cảm thấy có thời gian vẫn nên chứng minh địa vị của mình ở cái này một chút mới được.
Sợ đối phương hiểu lầm, Thẩm Huyên lập tức đi qua, nhanh chóng lên tiếng giải thích, “Em ở đây chỉ vì chờ anh mà thôi.”
Thấy cô gấp gáp cứ như vậy phủi sạch quan hệ với chính mình, ánh mắt Mục Dịch tối sầm lại, đột nhiên đứng dậy sửa lại cổ tay áo, từng bước một đi qua đối diện với tầm mắt của Mục Đình, hơi mỉm cười, “Trò chuyện với chị dâu một chút mà thôi, cũng không có cái gì, tôi chỉ hy vọng anh có thể sinh con sớm một chút, dù sao hai người cũng đã kết hôn được ba năm, một chút động tĩnh cũng không có sợ là sẽ có lời ra tiếng vào.”
Trợ lý Chung ở phía sau yên lặng làm người vô hình, không nghĩ tới mới đến muộn một lúc, mà đã khiến cho phu nhân gặp phải Mục Dịch.
Thẩm Huyên lập tức trợn mắt tức giận nhìn Mục Dịch, không nghĩ tới đối phương sẽ nói như vậy, này còn không phải là đang nói quan hệ vợ chồng bọn họ không tốt sao, hoặc là, đối phương còn tưởng rằng Mục Đình không có chạm vào mình.
Nhìn nhau, khóe môi Mục Đình hơi cong, bộ dáng lạnh lùng kèm theo ý cười vân đạm phong khinh*, một bên giơ tay xoa đầu Thẩm Huyên, môi mỏng hé mở, “Đúng thật là chúng ta nên nỗ lực.”
(*Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi)
Không hiểu sao Thẩm Huyên cảm thấy sau lưng chợt lạnh, ngay sau đó đã bị người nắm lấy cổ tay kéo đi, bị bắt đi theo ra cửa, sau đó liền vào văn phòng bên cạnh, chỉ còn lại Mục Dịch với vẻ mặt âm trầm đứng ở kia, nếu là lúc trước hắn sẽ tin người anh họ này của mình sẽ không phát sinh quan hệ cùng đối phương, nhưng hiện tại……
Theo sau cửa văn phòng bị đóng lại, Thẩm Huyên nhìn đối phương cởi áo khoác đặt ở trên sô pha, tiếp theo lại đi đến quầy rượu bên kia rót một ly rượu, có điều lần này Thẩm Huyên không dám khuyên đối phương không nên uống rượu.
Cầm ly rượu đi đến trước bàn làm việc ngồi xuống, Mục Đình bỗng nhiên ngước mắt nhìn cô, người sau rất nhanh ra vẻ trấn định đi qua, nói năng khí phách, "Anh có thể xem camera giám sát, là do hắn tự tìm tới, không liên quan đến em.”
Nhấp một ngụm rượu, hầu kết Mục Đình khẽ động, ánh mắt sâu kín nhìn cô, “Vậy các người còn nói rất vui vẻ, còn nói đến chuyện có đứa trẻ.”
“Mới không có!”
Thẩm Huyên rất nhanh lên tiếng phủ nhận, một bên đi qua duỗi tay vòng lấy eo anh, thanh âm uyển chuyển, “Sao em lại muốn mang con với hắn chứ, muốn mang cũng là cùng anh mang nha.”