Hôm Nay Lại Không Có Ly Hôn
Chương 5 : Phí chạy vặt
Ngày đăng: 13:12 30/04/20
Nhìn bóng lưng người đàn ông đi thẳng lên lầu, Thẩm Huyên ngồi một mình ở kia, trong tay còn giữ nguyên tư thế cầm hai chiếc đũa nhỏ, biểu cảm muốn bao nhiêu kỳ quái liền có bấy nhiêu kỳ quái, cùng ông nội cô nói chuyện gì?
Nói chuyện ly hôn sao?
Vậy chuyện này khẳng định không còn gì tốt hơn, cũng miễn cho bản thân phải giải thích nhiều một phen, không đúng, vốn dĩ chính là nam chính muốn ly hôn, cô chỉ là thuận theo mà làm, ông nội cô muốn sinh khí cũng không liên quan đến cô.
Chỉ là nhìn tờ chi phiếu đặt trên bàn, cô lại nhịn không được ngó lên trên lầu, đây là đối phương đang cho mình sao?
Thẩm Huyên cảm giác chính mình rất nhanh liền có thể làm giàu, đi theo nam chính sẽ có thịt ăn, quả nhiên là không sai, thời điểm ly hôn bản thân chắc chắn lại có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Nhìn chi phiếu, cô liền phá lệ ăn cơm nhiều hơn chút, tới buổi tối lại đem bản thiết kế thời trang đưa cho Lục Tố Tố, bạn tốt vẫn đi theo sau lưng luôn miệng hỏi cô tìm ở đâu ra nhà thiết kế, nhưng mà Thẩm Huyên không nói, hiện tại phòng làm việc vừa mới bắt đầu, đến cả tiền vốn còn chưa thu về được, về sau cũng không thể dựa vào tiền ăn trong nhà mà để bỏ thêm tiền vốn, cho nên tình huống của cô kỳ thật cũng không lạc quan, cũng không biết tài sản trong nhà chia như thế nào, cái này trong sách đều không có viết.
Thiếu chút nữa đã quên, anh họ của nữ phụ là người thừa kế, cũng thích nữ chính, nhưng cũng chỉ là nam phụ số bốn, yên lặng âm thầm giúp đỡ, trong sách cũng không có đề cập ông nội của nữ phụ, chỉ là nói cuối cùng nữ phụ bị người trong nhà đá ra ngoài đường, sau đó lại bị nam phụ thứ hai đưa vào ngục giam, ở ngục bị người khác tra tấn đến chết.
Nhưng nếu ông nội nữ phụ ở nói, như thế nào sẽ trơ mắt nhìn nữ phụ bị gia tộc đá ra ngoài đường, bên trong nhất định đã xảy ra chuyện gì, mà trong sách không viết đến sự việc này mới đúng, chỉ hy vọng không phải là kết quả rồi tệ nhất, bằng không cô liền thật sự là tứ cố vô thân.
Ngày hôm sau, cô nổi hứng dậy sớm, nhưng mà mới sáng sớm đã không thấy nam chính đâu, chắc là đã đến công ty rồi, Thẩm Huyên ăn xong cơm sáng liền tự mình lái xe trở về nhà, nguyên chủ là sẽ lái xe, chính là chưa có thượng qua đường bao giờ, nhưng cô cũng không dám lấy sự an toàn của tính mạng bản thân ra làm thí nghiệm.
Khi đến biệt thự, nghĩ đến là sẽ nói ra chuyện ly hôn, cô cảm thấy có chút căng thẳng, chỉ thấy có những công nhân bên ngoài biệt thự lớn đang cắt tỉa hoa, nhìn thấy cô trở về liền chào hỏi, chờ Thẩm Huyên tiến vào cửa, lại thấy trong đại sảnh lớn như vậy mà không có một bóng người, vốn nghĩ rằng ông nội cô đang ở trên lầu, đang lúc cô chuẩn bị đi lên, lại thấy bên trên vừa vặn có một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục màu lam nhàn nhã đi xuống dưới.
Nhìn người đến, người đàn ông đột nhiên cười nhạo một tiếng, “Như thế nào cô bỏ đi xong rồi lại trở về, chẳng lẽ là Mục Đình rốt cuộc đã đem cô đuổi ra ngoài?”
Nguyên chủ cơ bản là rất ít khi về nhà, ngay cả khi đòi tiền thì cũng gọi điện cho ông nội gửi, lần cuối trở về đã là mấy tháng trước rồi, chỉ là nghe đối phương nói, Thẩm Huyên trên mặt như cũ mang theo mỉm cười.
“Tôi là trở về nhà của ông tôi, tìm chính là ông nội tôi, có liên quan gì đến anh sao?” Cô đến nhìn nhiều cũng không muốn cấp cho đối phương, liền như vậy lập tức lên lầu.
“Mục tổng?” Cô cắn vào một vụn băng trong miệng.
Người trên sô pha như cũ vẫn không có động tĩnh, Thẩm Huyên phát hiện độ ấm phòng khách rất thấp, nếu ngủ tại đây một đêm khẳng định sẽ cảm lạnh.
Lấy cuốn sách trên sô pha, cô thử dùng sách chọc vào cánh tay của đối phương, “Mục tổng?”
Đỉnh đầu ánh đèn có chút chói mắt, Thẩm Huyên phát hiện đối phương mi mắt tựa hồ động đậy, khóe môi nhấp một cái, đột nhiên tăng lớn âm lượng, “Lão công?”
Mục Đình chợt mở mắt ra, một đôi mắt sáng như sao, con ngươi lạnh thấu liền bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô, người sau tức khắc ho nhẹ một tiếng lui ra phía sau, một bên ấn mặt nạ trên mặt: “Tôi…… Tôi chính là thấy anh có hay không bị gì, dì Vương đã ngủ, anh có thể tự mình đi pha ly trà giải rượu.”
Nói xong, cô tiếp tục cắn vụn băng hướng trên lầu đi, đi chưa được mấy bước, liền quay đầu nhìn người phía sau bỗng nhiên cúi đầu, một tay xoa giữa trán, tựa hồ có chút không thoải mái.
Đột nhiên nhớ tới trong sách có ghi, nam chính bị bệnh đau nửa đầu rất nghiêm trọng, Thẩm Huyên lại hút vụn băng, một tay xé xuống mặt nạ đi vào phòng bếp, rót một ly nước ấm mang ra.
Thấy một ly nước ấm đặt trước mặt, Mục Đình mi mắt hơi rũ, giọng nói trầm thấp, “Thuốc trong ngăn tủ ở trong phong, cảm ơn.”
Thẩm Huyên: “……”
Nhìn nhìn sau mặt anh, cô vẫn là lên lầu đi vào phòng của đối phương, đây là nơi mà nữ phụ đã từng tha thiết ước mơ được vào, cứ như vậy bị cô vào, kỳ thật bên trong trang trí phi thường đơn giản, cùng nam chính giống nhau, không có bất luận cái gì thú vị.
Cầm thuốc, cô lại một đường đi xuống dưới lầu, cũng không biết có bao nhiêu khó chịu, bất quá đối phương trên mặt như cũ nhìn không ra dấu vết gì, nếu không phải xem qua sách, Thẩm Huyên thật đúng là cái gì đều nhìn không ra anh ta bị bệnh.
Ngồi xổm xuống, cô cắn vụn băng, ánh mắt sáng quắc nhìn người đàn ông, một bên chậm rãi đem thuốc đẩy qua, “Có…… có thể tính phí chạy vặt không?”