Hôm Nay Lại Không Có Ly Hôn
Chương 50 : Chân tướng
Ngày đăng: 22:19 20/05/20
Edit: Chovay-HVHT
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Thẩm Huyên cũng không dám tin đối phương nói về liền về, thế mà lại một chút tin tức cũng không có, cũng không có gọi điện thoại thông báo cho cô, câu trả lời duy nhất chính là anh không muốn nói cho cô.
Nghĩ đến việc mình lo lắng như vậy, kết quả đối phương một chút việc cũng không có, Thẩm Huyên liền cảm thấy đầu của mình chắc chắn là bị cửa kẹp, lần trước mình bị bắt cóc, đối phương đều có thể không cần manh mối mà vẫn tìm được chính mình, lần này sao có thể sẽ mất liên lạc lâu như vậy, hơn nữa bộ dáng trợ lý Chung thoạt nhìn một chút cũng không nóng nảy, chắc chắn là cái gì cũng đều biết.
“Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.” Mục Đình không nhanh không chậm giải thích một câu.
Thẩm Huyên lại kéo một chiếc ghế đẩu ngồi xuống, ánh mắt sáng quắc cứ như vậy dò xét người đối diện, càng thêm cảm thấy anh đang làm chuyện gì đó đáng xấu hổ sau lưng mình.
“Chỉ là ngoài ý muốn thôi sao?” Giữa hai hàng lông mày cô nhíu lại, trong lòng cực kỳ không thoải mái.
Kéo tay cô lại, Mục Đình sờ đầu cô, ánh mắt sâu kín nói: “Chuyện xảy ra bất ngờ, cho nên không kịp nói cho em.”
Hơn nữa anh cũng có một chút tâm tư.
Không hiểu sao cái mũi đau xót, Thẩm Huyên tránh khỏi tay anh, thật sâu nhìn vào mắt anh, tiếp theo liền bước lên lầu, thoạt nhìn ngay cả trợ lý Chung cũng đều biết, mà mình ở trong lòng anh ngay cả một người trợ lý cũng không bằng, ngay cả việc làm ăn bảo mật cũng muốn gạt cô, chứng minh mình ở trong lòng anh độ tin tưởng còn không bằng một trợ lý.
Tắm rửa xong, Thẩm Huyên đem cửa khóa trái, hơn nữa còn khóa thêm khóa sắt, không thể phủ nhận, cô cảm giác mình đối Mục Đình giống như nhiều thêm một chút gì đó, nhưng cô lại không muốn thừa nhận, chỉ có thể bực bội nằm ở trên giường ngủ, hai ngày này cũng chưa được ngủ ngon, rất nhanh cô liền ngủ mất, nhưng lúc nửa tỉnh nửa mê, chỉ cảm thấy trong ổ chăn bỗng nhiên nóng lên.
Không cần nghĩ cũng biết là chuyện gì, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, cảm giác được giữa cổ đột nhiên có thêm một cái đầu, nhịn không được cúi đầu liền cắn vào đầu vai anh một ngụm, cô đã khóa thêm khóa sắt, người này sao lại vào được?!
“Chung Toàn không biết.”
Có thể là do chưa trải qua phong ba bảo táp ở trên thương trường, nên cô không nhận thức được những chuyện có thể thay đổi trong nháy mắt, nhưng vẫn không thích bị lừa gạt như vậy.
Như không có nhận ra ngữ khí khó chịu của cô, Mục Đình bỗng nhiên kéo người ngồi xuống, bộ dáng lạnh lùng mang theo tia nhu hòa, “Bên trong quả thật là xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, cho nên không thể nói cho em.”
Sự tình đều đã qua, hơn nữa cũng là có nguyên nhân, Thẩm Huyên đương nhiên sẽ không nắm mãi không bỏ, cũng chỉ nói ngoài miệng mà thôi, lập tức giơ tay xoa vành tai anh, nhẹ giọng nói: “Em lại chưa nói cái gì, đây không phải đang chúc mừng anh sao, còn nữa quà ngày hôm qua mang về đâu rồi?”
Cô còn chưa có mở ra xem.
Bốn mắt nhìn nhau, trên mặt Mục Đình mang theo ý cười, một bên từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp hồng.
Thẩm Huyên vừa mở ra liền thấy, bên trong là một sơi dây chuyền kim cương, kim cương còn đều là màu hồng phấn, kim cương màu hồng phấn lớn như vậy nhưng không thấy nhiều lắm.
Khóe môi cô khẽ nâng, một bên đem hộp đưa cho anh, người sau khẽ dừng lại một bên vén sợi tóc bên tai cô lên, lấy sợi dây chuyền ra thay cô đeo lên.
Mỗi một tấc da thịt trên cái cổ trắng nõn kia đều bóng loáng tinh tế, ánh mắt Mục Đình không khỏi tối sầm lại.
“Em cũng có quà cho anh, có điều bây giờ chúng ta nên đi xuống dưới ăn cơm.” Cô cười ôm lấy eo anh, một đôi mắt sáng trong suốt tất cả đều là ảnh ngược của anh.
Bộ tây trang được thiết kế kia cũng không biết anh có thích hay không.
Bàn tay to giữ lấy ót cô, Mục Đình cúi đầu đối diện với hai tròng mắt của cô, đuôi lông mày khẽ động, “Hiện tại anh không muốn ăn cơm.”