Hôm Nay Lại Không Có Ly Hôn
Chương 52 : Mang thai
Ngày đăng: 22:24 27/06/20
Edit: Chovay-HVHT
Không hiểu sao Thẩm Huyên cảm thấy sau lưng chợt lạnh, ngay cả ánh mắt cũng dần dần mất tự nhiên, cô không ngốc, đương nhiên biết Mục Đình có ý gì, anh đây là đang thử mình!
Không chút để ý ôm gối, Thẩm Huyên không nhẹ không nặng nói: “Mấy chuyện này em không hiểu, nên thế nào liền thế đấy đi.”
Nếu nói cô đã từng đối với vai ác còn có chút không đành lòng, vậy hiện tại toàn bộ đã biến mất hầu như không còn, người đáng thương tất có chỗ đáng giận, nếu lúc trước Mục Đình không có hào quang nam chính vậy anh ấy sẽ bị đâm chết, hơn nữa lần này để lộ bí mật, đối phương cũng không có đem công ty nhà mình đặt ở trong lòng, vì vậy cho dù thế nào cũng không thể lại dung túng hắn tiếp tục sai.
Nghe vậy, sắc mặt hai vợ chồng Mục Diệp đều trắng bệch, Mục Đình cũng chỉ nhàn nhạt nhìn cô, đối với câu trả lời của cô cũng không có bất kỳ cảm xúc gì, giống như một chút cũng không ngạc nhiên.
Thật ra trong lòng người phụ nữ trung niên kia ít nhiều cũng có chút oán khí, bà ta biết nếu không phải bởi vì Thẩm Huyên, con trai của mình cũng sẽ không lặp đi lặp lại sai lầm nhiều lần, hiện tại đối phương lại nhẹ nhàng bâng quơ coi như cái gì cũng không có xảy ra.
“Chú tư nói rất đúng, đều là người một nhà, chuyện lần này cháu có thể coi như cái gì cũng không xảy ra.”
Nói xong, không đợi hai vợ chồng Mục Diệp vui mừng, Mục Đình lại trầm giọng nói: “Có điều, cháu cũng không hy vọng lại nhìn thấy hắn xuất hiện ở công ty.”
“Đã biết đã biết, tối nay chúng ta liền đặt vé máy bay cho hắn, bảo đảm không bao giờ cho hắn quay trở lại!” Hai vợ chồng Mục Diệp tất nhiên là liên tục đồng ý, giữa mày cũng lộ ra tia nhẹ nhõm.
Thẩm Huyên cũng kinh ngạc đưa mắt nhìn người bên cạnh, dường như không nghĩ tới anh lại có thể dễ dàng buông tha cho Mục Dịch như vậy, dựa vào tính cách của đối phương, anh hẳn là không phải loại người nhân từ sẽ nương tay với đối thủ.
Rất nhanh hai vợ chồng Mục Diệp liền rời đi, giống như là rất sợ Mục Đình đổi ý, Thẩm Huyên hơi do dự, cuối cùng vẫn nhìn anh nghiêm túc nói: “Thật ra …… Em biết vụ tai nạn xe lần trước cũng là do Mục Dịch ra tay.”
Cô không tin Mục Đình cái gì cũng không biết.
Nghe vậy, Mục Đình bỗng nhiên bưng tách trà đứng dậy, môi mỏng hé mở, “Anh biết.
Thẩm Huyên có chút kỳ lạ với những lời này của đối phương, cho dù sức khỏe cô rất tốt vậy cũng không cần cố ý nói câu chúc mừng đi, khiến cho cô cảm thấy mình giống như là người bị bệnh nặng mới khỏi vậy.
Mà khi tiếp nhận tờ xét nghiệm chỉ xem một cái, những cái này đều xem không hiểu, nhưng mấy chữ phía dưới kia lại khiến cô hoàn toàn sững sờ.
“Đây……” Bạch Tư kinh ngạc đi qua lập tức cười lên tiếng, “Quả thật là nên chúc mừng, chuyện này lão chủ tịch nhất định cực kỳ vui vẻ.”
Cách một cánh cửa, Thẩm Huyên ngây ngốc nhìn người bên trong, không khỏi nuốt nước miếng, vẫn không thể lấy lại tinh thần, kết hợp với nhịp tim cũng đập theo nhanh hơn, thật ra cẩn thận nghĩ lại, bọn họ không có làm biện pháp an toàn, cũng không sai biệt lắm nên có.
Hít sâu mấy cái, cô chỉ cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh, đột nhiên đứng dậy đẩy cửa ra, phòng bệnh vẫn tràn ngập mùi nước sát trùng như cũ, Thẩm Huyên đem tờ xét nghiệm giấu ở phía sau, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía Mục Đình.
Nhìn thấy cô quay lại, ông Thẩm lập tức cau mày, ngữ khí không tốt, “Mau đi kiểm tra cho ông, đã lớn như vậy rồi còn giống như một đứa trẻ, một chút chuyện cũng không hiểu!”
Vừa nghe tiếng quát lớn của đối phương, Thẩm Huyên cũng suy sụp cúi đầu, quyệt miệng nói: “Cháu vốn đang có tin muốn nói cho ông, một khi đã như vậy, cháu đây vẫn là nên đi làm kiểm tra, lại đi chiếu cái CT cùng X quang gì đó, kiểm tra toàn bộ như thế, nếu xảy ra chuyện gì vậy cũng không thể trách cháu,”
Nói xong, cô liền xoay người muốn rời đi, Mục Đình liếc mắt một cái liền quét đến thứ trong tay cô, ánh mắt vừa động, đột nhiên đứng dậy giữ chặt cánh tay cô, giơ tay lấy tờ giấy xét nghiệm trong tay cô.
Thẩm Huyên lùi lại phía sau một bước, không khỏi cúi đầu, vành tai dần dần ửng đỏ, mà bàn tay to kia đang nắm cánh tay của cô cũng đột nhiên căng thẳng, cô bị hoảng sợ, lại ngẩng đầu nhìn người trước mặt, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, ánh mắt bình thản dừng trên mặt cô dần dần chuyển xuống bụng cô, ánh mắt đặc biệt phức tạp.
Chớp chớp mắt, Thẩm Huyên không khỏi liếc anh, “Anh không vui sao?”
Người khác làm cha không phải đều rất vui vẻ sao? Vì sao người này một chút phản ứng đều không có?
“Vui.” Mục Đình nắm chặt cánh tay cô.
Nhìn gương mặt trước mắt này, Thẩm Huyên đột nhiên giơ tay chọc khóe miệng anh, có chút bất mãn nói: “Vậy sao anh không cười một chút?”
- ---------------------
Xin lỗi về sự chậm trễ này 😣😣