Hôm Nay Lại Không Có Ly Hôn

Chương 54 : Ngoại truyện

Ngày đăng: 22:24 27/06/20


Edit: Chovay-HVHT



Không tới nửa tháng ông Thẩm liền xuất viện, không giống như trước đây, đối phương bây giờ cái gì cũng đều nghe bác sĩ, hơn nữa lại còn có thể cai rượu, giống như thật sự muốn bắt đầu giữ gìn sức khỏe.



Thời điểm mang thai được ba tháng Thẩm Huyên liền về nhà ông ở, do không đành lòng nhìn thấy ông một mình lẻ loi ở nhà, còn nữa chủ yếu là vì muốn thoát khỏi móng vuốt của Mục Đình, có điều có thế nào cô cũng không nghĩ tới, ông cô so với Mục Đình càng thêm điên cuồng!



Dường như đồ nào bổ cũng đều hướng cô nhét, sau khi rời giường bắt đầu chính là ăn ăn ăn, đặc biệt là sau khi nghe nói cô thiếu máu, ông lại càng khẩn trương, phi... nói cái gì mà cô thiếu máu thì đứa bé sẽ không hấp thu được chất dinh dưỡng, cho nên càng thêm điên cuồng nhét các loại đồ bổ cho cô.



Thẩm Huyên tìm cớ liền dọn trở về, còn tiếp tục như vậy, cô sẽ điên mất, tuy rằng Mục Đình vô cùng chuyên chế, nhưng cô giả bộ đáng thương còn có thể qua ải, còn ông thì hoàn toàn là nói một là một hai là hai, nhất định phải nhìn chằm chằm đến khi cô ăn xong mới được rời đi.



Bởi vì Mục Đình đi công tác, chính vì vậy nên anh mới cho phép mình dọn qua ở, sau khi Thẩm Huyên trở về Mục Đình vẫn còn chưa trở về, cô nghĩ rốt cuộc cũng có thể trải qua vài ngày nhẹ nhàng, tiếp theo liền gọi Lục Tố Tố qua đây, để cô ấy xem vài bản vẽ thiết kế thời trang của cô dạo gần đây.



Cũng giống như lúc trước, đứng ngoài cửa nhìn nửa ngày Lục Tố Tố mới dám tiến vào, khi nhìn thấy đồ cô vẽ, liền cười không nổi, cô ấy còn tưởng Thẩm Huyên vẽ phong cách thời trang trưởng thành.



“Thế nào, đến lúc đó cho dù là con trai hay con gái đều có thể mặc, mình quyết định rồi, về sau quần áo của con mình đều phải là do chính mình thiết kế.” Thẩm Huyên cắn quả táo một bên lại đưa cho Lục Tố Tố mấy bản vẽ, nếu đã có đủ điều kiện, vậy đương nhiên mình phải làm cho càng có ý nghĩa hơn.



Nhìn bức vẽ đứa bé đang đút tay vào túi quần, Lục Tố Tố cười gật gật đầu, “Cũng đúng, dù sao cậu nhàn rỗi không có việc gì làm, bà Mục đây không cần làm cái gì cũng có tiền, đâu giống cu li như chúng mình phải đi làm công, liều sống liều chết cũng chỉ được mấy đồng tiền.”



Khóe mắt thoáng nhìn, Thẩm Huyên lấy một cái gối liền ném qua Lục Tố Tố, “Cậu còn không biết xấu hổ mà nói, mình đã đào cho cậu nhà thiết kế hàng đầu, cậu lại để cho người khác chạy!”



Cô phí không ít sức lực mới tìm người tới, kết quả tên gia hỏa Lục Tố Tố này chưa đến ba ngày liền ngây ngốc để người ta bỏ đi.



Thấy anh đang thay áo sơ mi, Thẩm Huyên đột nhiên đi qua nhón chân treo ở trên lưng anh, thanh âm mang theo khẩn cầu, “Hôm nay chúng ta ăn món cay Tứ Xuyên được không?”



Lại ăn những món canh suông đó nữa, cô sẽ phát điên mất!



“Em cảm thấy sao?” Dư quang Mục Đình đảo qua, tiếp tục cài nút áo.



Mày nhăn lại, Thẩm Huyên không khỏi có ý muốn trả thù đang muốn duỗi tay hướng đầu anh, ý đồ đem đầu tóc gọn gàng của anh cào loạn, nhưng ngay sau đó cánh tay đột nhiên bị người cầm, Mục Đình cúi đầu đối diện với hai tròng mắt của cô, thanh âm ôn hòa, “Không được nháo.”



Bĩu môi, Thẩm Huyên xoay đầu hừ nhẹ một tiếng, không muốn nói chuyện.



Nhìn khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ không cam lòng, cặp mắt sáng trong dường như còn hiện lên một tia phẫn uất, Mục Đình ôm lấy eo cô chóp mũi đặt trên trán cô, mi mắt rũ xuống, bỗng nhiên giơ tay nâng lên cái cằm trắng nõn của cô, cúi đầu phủ lên bờ môi đỏ bừng, trằn trọc mút, bàn tay to cũng không biết từ khi nào đã phủ lên cái bụng hơi phồng lên của cô, Thẩm Huyên hô hấp có chút không xong, đột nhiên hung hăng cắn lên khóe môi đối phương, mỗi ngày bắt cô ăn canh suông nhạt nhẽo, hiện tại lại còn muốn chiếm tiện nghi của cô!



Mục Đình hơi dừng lại, ngay sau đó bắt đầu cướp đoạt trắng trợn hết sự ngọt ngào của cô. Một bên đem người đè ở trên tủ quần áo, bàn tay lớn dọc theo chiếc eo thon của cô một đường mò xuống, ánh mắt một mảnh nóng rực.



Đột nhiên nhớ tới người này đã nghẹn mấy tháng, Thẩm Huyên sợ tới mức vội vàng giơ tay đầu hàng, “Em…… Em không ăn, anh nói ăn cái gì liền ăn cái đó……”



Cô thở hổn hển, Mục Đình còn hai cúc áo chưa cài, dường như có thể nhìn thấy đường cong cơ bụng rõ ràng ở bên trong, cô nuốt nước miếng, cô tuyệt đối sẽ không bị dụ hoặc!



Chôn ở giữa cổ cô hít sâu một hơi, bàn tay lớn không ngừng vuốt ve bên hông cô, Mục Đình nhắm mắt lại điều chỉnh xuống cổ xúc động, nhưng thanh âm vẫn trầm khàn như cũ, “Có nhớ anh hay không?”



Cắn răng, vẻ mặt Thẩm Huyên cứng đờ hít sâu một hơi, “Nhớ!”



Đại trượng phu co được dãn được, một ngày nào đó cô muốn xoay người làm chủ!