Hôm Nay Lại Không Có Ly Hôn

Chương 7 : Xem bệnh

Ngày đăng: 13:12 30/04/20


Nghe vậy, cô gái tóc ngắn đột nhiên cả người cứng đờ, nhưng trên mặt lại là một bộ đương nhiên nhìn về phía Thẩm Huyên, “Chúng tôi đương nhiên là có, cô đây là có ý gì?”



“Thất Thất……” Tô Họa kéo tay người bên cạnh, một bên đem cánh tay bị phỏng dấu sau lưng, mặt lộ vẻ xin lỗi nhìn người trước mặt “Thật xin lỗi, vừa mới nãy là do tôi không cẩn thận.”



Trong sách viết nữ chính, chính là một đóa bạch liên hoa, cho dù bị những nữ phụ khác thuê người thiếu chút nữa là đã bị XXX, bị như vậy nữ chính còn có thể tha thứ cho đối phương, đương nhiên, Thẩm Huyên cũng không nghĩ muốn phát biểu ý kiến gì, rốt cuộc đối phương bây giờ đã xin lỗi, chính là cô nhìn không quen cái cô bạn tốt này của nữ chính, thời điểm đọc sách cô còn cảm thấy Chu Thất Thất chính là người thẳng thắn nghĩ gì sẽ nói đó, bây giờ....Bây giờ chính cô đã trải nghiệm thử đúng là báo ứng mà.



“Cũng do tôi không thấy rõ, khách thang máy bên kia đúng thật là rất nhiều, tôi vốn đang nghĩ giúp hai người, nhưng mà nếu các người có thẻ, vậy tôi đây đi trước vậy.” Cô mỉm cười yếu ớt, xách theo túi xách Hermes lập tức rời đi.



Nhìn cô gái kia nói xong liền rời đi, Chu Thất Thất nhịn không được tức giận bất bình nói thầm một tiếng, “Giả vờ làm người tốt cái gì, rõ ràng chính cô ta đã nhận ra, có tiền thì có gì ghê ghớm chứ, có tiền liền thích khinh thường người khác sao chứ!”



Tô Họa đứng bên cạnh lập tức bất mãn nói: “Rõ ràng là chúng ta sai, sao cậu lại nói như vậy chứ, may mắn là cô tiểu thư ấy không so đo với chúng ta, còn có cậu căn bản là không thẻ, chúng ta như thế nào đi tiếp đây?”



Hơn nữa cô còn cảm thấy vị tiểu thư lúc nãy, rõ ràng rất dễ nói chuyện, nếu Thất Thất không tranh cãi với vị tiểu thư kia, nói không chừng cô ấy còn giúp bọn cô, còn bây giờ đợi đi thang máy bên kia chắc phải hơn hai mươi phút nữa.



“Được rồi được rồi, cậu là người tốt, còn tớ là tội nhân, có thể đi được chưa?” Chu Thất Thất lẩm bẩm, sau đó nghiêng đầu, não bắt đầu hoạt động, hướng bốn phía nhìn xem làm như thế nào mới có thể đi vào.



Ra khỏi bệnh viện, Thẩm Huyên lái xe về biệt thự, âm thầm nhổ một bãi nước bọt, chính mình được cái vận khí gì thế này, còn gặp nữ chính sớm hơn so với nam chính nữa, vừa nhìn nữ chính liền thấy tính cách rất giống như trong sách đã miêu tả, tất nhiên cô ta càng như vậy, thì người xung quanh đều cho rằng cô ta chịu nhiều ủy khuất, cho nên không cần nữ chính ra tay, những nữ phụ đã bị nhóm người theo đuổi nữ chính biến thành vật hy sinh làm nền cho nữ chính hết, vừa nhìn liền thấy việc ly hôn của cô phải tiến hành nhanh mới được.



Trên thực tế, bọn họ có thể ly hôn trước, cùng lắm thì gạt ông của nam chính, nhưng mà cô thật không nỡ rời xa cái cây rụng tiền nam chính này, đi theo anh ta quả thực so với trúng vé số còn kiếm được nhiều tiền hơn, tuy nhiên không biết như thế nào, cô luôn có cảm giác đối phương nhìn cô như nhìn người nghèo, cho nên mới hay cho cô tiền.
Không nghĩ tới cốt truyện tới nhanh như vậy, yên lặng nhìn người đàn ông đối diện bình tĩnh không gợn sóng, Thẩm Huyên nhịn không được cầm ly nước lên uống, thật ra cô còn có chút chờ mong, chính là muốn nhìn một chút nam chính bị hào quang Mary Sue của nữ chính hấp dẫn sau đó sẽ có bộ dạng thất thố, nói chung tốt hơn so với bây giờ mất nữa ngày dùng gậy gỗ đập cũng không chịu nói ra câu nào tốt cả.



Có lẽ là nhìn thấy ánh mắt cô đang nhìn trộm mình, Mục Đình mi mắt hơi rũ, nhàn nhạt nói: “Cuối tuần sẽ có bác sĩ đến đây.”



“À...” Không biết nghĩ đến cái gì đột nhiên tinh thần cô chấn động, ngay cả cua lớn đang cầm trên tay cũng không ăn, “Bác sĩ? Cái gì bác sĩ?”



Khuôn mặt nhỏ biến đổi, cô lập tức không dám tin tưởng trừng lớn mắt, “Anh cho rằng tôi bị bệnh tâm thần sao?!”



Tầm mắt đảo qua, anh bình tĩnh nhìn cô, môi mỏng khẽ mở, “Không cần cô trả tiền.”



“……”



“Đối với việc này thì vấn đề không phải là tiền, vấn đề là....”



Tùy tay đẩy qua một tờ chi phiếu, anh tiếp tục thong thả ung dung ăn cơm, biểu tình không có bất kỳ gợn sóng nào.



Thẩm Huyên tầm mắt dừng lại ở tờ chi phiếu, lập tức một tay chụp đến tờ chi phiếu kia, mày nhăn lại, “Một khi đã như vậy, tôi đây liền cố gắng xem xét lại.”