Hôm Nay Trần Ca Lại Đi Công Tác Rồi

Chương 5 :

Ngày đăng: 09:25 18/04/20


Nhắc đến mối tình đầu chết từ trong trứng nước kia của tôi, là lúc tôi học lớp 12.



Năm lớp 12 đó, tôi trổ mã cực nhanh, vốn là cái mặt bánh nướng mập mạp như trẻ con bỗng thành mặt trái xoan gầy nhỏ, cổ cũng dài ra, bạn bè kinh ngạc lấy làm lạ nói: “Ninh Ninh, thì ra cậu là cổ thiên nga à!”



Nhưng mà, vừa lên lớp 12, cái cảm giác căng thẳng tự dưng phát tán ra, tôi chỉ thấy lớp học náo nhiệt thường ngày hình như đột nhiên biến thành không khí âm u căng thẳng, ngay cả tan học, toàn bộ khối 12 đều yên tĩnh, không phải làm đề thì chính là đọc sách.



Tôi lo lắng, người trong nhà cũng cùng tôi lo lắng.



Dì Trần và mẹ tôi thường xuyên nghiên cứu canh bổ não cho tôi uống, mặc dù chưa chắc thay đổi được chỉ số thông mình, nhưng có điều sau khi uống, thật sự chữa cơn đau nửa đầu thỉnh thoảng xuất hiện, có đôi khi thức khuya thì ngày hôm sau vẫn có thể đi học như thường được.



Đôi khi Trần Ca cũng giúp tôi bổ túc, rõ ràng là tôi thi đại học, anh ấy còn căng thẳng hơn cả tôi, không, phải nói là, lúc anh ấy thi tốt nghiệp phổ thông cũng không căng thẳng như vậy. Tôi còn nhớ rõ, hồi đó, chỉ cần anh ấy được nghỉ, anh sẽ rủ tôi đi đánh cầu lông, hoàn toàn không có một chút ý thức sắp thi đại học.



Tôi cho rằng kiếp sống lớp 12 sẽ trôi qua trong đọc sách, học thuộc, làm đề, không ngờ xuất hiện việc ngoài ý muốn.



Diệp Hi chính là việc ngoài ý muốn này.



Cậu ta từ lớp khác chuyển sang, vốn là dân nghệ thuật, đột nhiên không muốn thi nghệ thuật rồi chuyển đến lớp tôi.



Diệp Hi học mỹ thuật, mặc áo sơ mi trắng, quần jean màu lam nhạt, dáng người cao cao, mặt mũi rất đẹp trai, khi cười lên khóe môi giương lên độ cong nhìn rất đẹp.



Cậu ta chuyển đến ngày đầu tiên, đã nhiễu loạn quân tâm.



Một tuần không hề nói chuyện với tôi, bạn cùng bàn vùi đầu vào làm đề rốt cuộc nói với tôi câu đầu tiên: “Này, Ninh Ninh, cái tên chuyển lớp quả thực hơi bị đẹp trai đấy.”



Sau khi tan học, mấy nữ sinh nhỏ giọng bàn về tên chuyển lớp, học mỹ thuật, dáng cao, trong tieba của trường còn có người đặc biệt làm thiệp thổ lộ với cậu ta.



Diệp Hi với tôi dần thân thiết là một lần ngoài ý muốn.


Tôi cực kỳ đắc ý gõ một câu: Nam, đẹp trai lắm, là hotboy lớp bọn em.



Trần Ca: Thế à?



Tay tôi run một cái, những năm qua, tôi và Trần Ca có thể nói là biết người biết ta, tính tôi thế nào anh hiểu rõ, anh có động tác nhỏ nào tôi cũng hiểu rõ trong lòng, cho nên khi anh gửi đến hai chữ “thế à” này, tôi sâu sắc cảm thấy không ổn.



Tôi: Ha ha, đương nhiên không đẹp trai bằng Trần Ca của em rồi, ai cũng không sánh nổi, là đẹp trai đệ nhất vũ trụ.



Câu này của tôi cũng không phải giả, trong lòng tôi, ai cũng không sánh được với Trần Ca, ngay cả chồng tương lai của tôi cũng không bằng.



Trong lần học bổ túc kia, tôi chỉ nhớ rõ, Trần Ca cứ luôn làm khó Diệp Hi, không sai, giống như trong hậu cung hoàng hậu gây khó dễ cho phi tử ấy.



Rõ ràng là câu hỏi rất khó, Diệp Hi không làm được cũng có thể hiểu, nhưng đến bên miệng Trần Ca lại thành: “Cái câu đơn giản như vậy mà cũng không làm được, cậu bình thường có học hành không?”



“Chỉ cần theo công thức là được rồi, bình thường trên lớp cậu có nghe giảng không vậy?”



Nửa đường, tôi đi vệ sinh, không biết Trần Ca nói gì với Diệp Hi, sau đó chỉ thấy cậu ta xấu hổ đỏ bừng mặt, tôi mới từ toilet ra, cậu ta vội vàng thu dọn sách vở chạy mất.



Trần Ca như ông lớn ngồi trên ghế dài, còn Diệp Hi như cô vở trẻ bó chân bị bắt nạt.



Sau đó, Diệp Hi dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được lạnh nhạt với tôi, chẳng qua, lúc học tập càng thêm cố gắng, quả thực là liều mạng học, thành tích ngày càng tốt.



Lúc tan học, tôi luôn bắt gặp cậu ta thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào tôi, dáng vẻ khổ đại cừu thâm.



Ngày báo nguyện vọng, tôi nhận được quà tốt nghiệp của Diệp Hi, là một quyển sách tên là “Ánh trăng và 6 penny”, trên trang bìa trong có viết: Xin lỗi, vẫn không thể trở thành người có thành tích tốt nhất.



Câu này tôt nhìn thật chả hiểu ra sao.



Sau này, tôi nhịn không được hỏi Trần Ca: “Hôm học bù đó, anh nói gì với Diệp Hi vậy?”



“Với thành tích như cậu, cải trắng mềm tôi nuôi mà cũng dám tòm tem?” Trần Ca nói xong, đột nhiên mặt bất thiện nhìn tôi, “Sao đột nhiên em hỏi cái này?”



“Em, ha ha… em tùy tiện hỏi tí thôi…”



“Nhóc con, em thích ăn đòn phải không, dám nghĩ đến thằng con trai khác?”