Hơn Cả Hôn Nhân

Chương 56 :

Ngày đăng: 15:53 19/04/20


Hạ Chân Ngọc nghe Trịnh Việt hỏi mình, vội vàng cười nói “Cảm ơn, tôi tự đi xe buýt về được rồi.”



Trịnh Việt nói “Cô cứ nói với tôi nhà cô ở đâu đi, nếu không tiện đường tôi cũng không thể cố ý đưa cô về mà.”



Hạ Chân Ngọc nói “Nhà của tôi ở Nhã Phong, nhưng tôi thật sự không cần cậu đưa về đâu, tôi tự về được.”



Nói xong Hạ Chân Ngọc liền rời văn phòng, đến bến xe đợi xe về nhà.



Trịnh Việt nhìn theo Hạ Chân Ngọc bất giác mỉm cười, cũng ra khỏi văn phòng lấy xe đi.



Hạ Chân Ngọc về đến nhà, cầm ra một túi đồ ăn vặt Chu Cẩn Vũ mang về cho cô, buộc chặt cái túi lớn mai mang đi làm, lại nghĩ bữa tối cô cũng chẳng biết ăn gì, liền bóc một túi khoai tây chiên bắt đầu ăn, vừa ăn vừa xem ti vi.



Đến hơn bảy giờ, Chu Cẩn Vũ cũng không gọi điện thoại về nhà, cô đang cảm thấy khó hiểu, thì bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, cô đứng lên đi ra, Chu Cẩn Vũ đã vào trong nhà, đang thay giày.



Hạ Chân Ngọc nói “Ơ, sao hôm nay anh về sớm thế?”



Chu Cẩn Vũ cười nói “Bây giờ mà còn sớm à? Đã quá giờ tan sở lâu rồi. Bữa tối em ăn gì thế?”



Hạ Chân Ngọc nói “Em không đói nên ăn một chút đồ ăn vặt thôi.”



Chu Cẩn Vũ vào phòng khách nhìn trên bàn trà thấy một đống đồ ăn vặt nói “Bình thường anh không ở nhà em cũng đều ăn cho qua thế này à? Đừng nói là về sau anh còn phải tịch thu đồ ăn vặt của em nhé, em bao nhiêu tuổi rồi?”



Hạ Chân Ngọc lập tức nói “Bình thường em đều ăn cơm mà, thức ăn anh để trong tủ lạnh em đều hâm nóng lên ăn. Những thứ này ngày mai em mang lên cơ quan đấy, đồng nghiệp trong văn phòng đều ăn, bình thường họ đều cho em, em cũng phải mang đến một ít, ăn không của người ta mãi cũng ngại.”



Chu Cẩn Vũ nghe xong bật cười nói, ôm Hạ Chân Ngọc hôn nhẹ, nói “Bảo bối này, sao anh nghe cứ như đi nhà trẻ thế, nếu không em làm con gái anh cũng được.”



Hạ Chân Ngọc véo một cái lên lưng Chu Cẩn Vũ, nói “Quên đi, ai là con gái anh? Hay em làm dì anh cũng được đấy!”



Chu Cẩn Vũ ở bên cạnh đau đến phát khóc, nói “Em làm vậy có phải là ra tay tàn độc quá không? Không lằng nhằng nữa, em đem cất hết mấy thứ này đi, mai anh không cho lái xe đến, anh sẽ đưa em đi, sau này không được phép không ăn cơm, hay để anh đi nấu bát mỳ nhé.”



Hạ Chân Ngọc nói “Em thật sự không ăn nổi nữa, sau này em nhất định sẽ ăn cơm tối thật ngonnn mà, anh nghỉ ngơi đi.” Nói xong Hạ Chân Ngọc liền giữ Chu Cẩn Vũ ngồi trên ghế salon, tự mình sắp xếp đống đồ ăn vặt.



Ngày hôm sau Chu Cẩn Vũ vẫn lái xe đưa Hạ Chân Ngọc đến đoạn đường đó, nhìn Hạ Chân Ngọc khệ nệ xách cả một túi đồ ăn vặt to đi qua cửa lớn, liền lắc đầu cười cười lái xe đi.



Hạ Chân Ngọc đặt đống đồ lên bàn làm việc, ba người trong phòng đều vây quanh, Trần Oánh hỏi “Chân Ngọc, cô mang cái gì đến thế?”



Đợi Hạ Chân Ngọc mở túi ra, cả ba người đều há hốc mồm, Lâm Vi nói “Chân Ngọc, em mang nhiều đồ ăn như vậy làm gì thế?”



Hạ Chân Ngọc cười nói “Mấy ngày trước đều ăn của các cô, cũng hơi vô duyên, nên tôi mang một ít đồ ăn vặt trong nhà cho các đại gia ăn thử.”



Trần Oánh nói “Oa! Chúng ta đúng là sắp được ăn ngon rồi, đây là cái gì, tôi chưa nhìn thấy bao giờ. Á, Trịnh Việt, tôi lấy ra trước mà, anh cướp cái gì chứ?”



Cướp được đồ ăn trong tay Trần Oánh, Trịnh Việt cười nói “Dù sao cô cũng không biết nhìn hàng, ăn hết cũng chỉ là ăn chùa, đây chính là đặc sản Nam Phi, ăn cực kỳ ngon. Nhưng mà, Chân Ngọc, loại này trong nước không bán, tôi cũng từng nếm qua một lần rồi, cô lấy ở đâu thế?”



Hạ Chân Ngọc cười nói “Đồ ăn này đều là do họ hàng đi rồi mang về đấy, cậu thích ăn thì cứ lấy đi.”



Trần Oánh vội la lên “Cái kia cũng cho tôi nếm thử luôn nhé, có đồ ăn thật tốt” Nói xong liền đi giật đồ của Trịnh Việt, Trịnh Việt nâng tay lên cao, hai người đùa nghịch chạy hết bên này đến bên kia.




Chủ nhiệm Trương căn bản không thể làm cho Trịnh Việt thông suốt, chỉ có thể cho hắn về trước, đặt tay lên trán phiền não, suy nghĩ đến trưa vẫn cảm thấy tốt nhất nên tránh khỏi chuyện này, vì vậy hắn gọi điện cho cha Trịnh Việt nói rõ mọi chuyện, như thế thì Trịnh Việt nếu thật có xảy ra chuyện gì thì hắn cũng chẳng liên quan.



Chủ nhiệm Trương nói chuyện điện thoại với cha Trịnh Việt gần một giờ mới dập máy, uống ngụm nước trà rồi lại gọi điện cho Thư ký Đỗ, sau này Tiểu Hạ có oán hắn đi nữa cũng không thể đắc tội với Trưởng thư ký Đỗ được, mấy đứa trẻ này chẳng hiểu sao lại không để cho người ta bớt lo được vậy chứ?



Thư ký Đỗ nhận được cuộc gọi từ văn phòng chuyển đến thì thấy có chút kì quái, Chủ nhiệm Trương ở cục bất động sản, là cục nào, Chủ nhiệm Trương nào nhỉ? Anh chẳng có ấn tượng gì cả.



Đợi đối phương nói đến Hạ Chân Ngọc anh mới kịp phản ứng, nhất thời không biết Chủ nhiệm Trương gọi điện làm gì, chẳng lẽ Hạ Chân Ngọc làm việc không tốt sao?



Vì vậy Thư ký Đỗ vừa cười vừa nói “Chào chủ nhiệm Trương, đãng lẽ tôi phải đi thăm hỏi ông sớm hơn, không ngờ ông lại gọi điện đến đây trước.”



Chủ nhiệm Trương vội vàng nói “Anh đừng nói vậy, tôi vui mừng còn chẳng kịp, Trưởng thư ký Đỗ đưa người đến chỗ tôi thì cũng là con tôi, nghĩa là đã coi trọng Trương Chí tôi, không xem tôi như người ngoài rồi!”



Thư ký Đỗ khách khí nói “Vậy thì tốt, Tiểu Hạ xin nhờ ông chiếu cố cho, nếu có chuyện gì thì nói với tôi ngay nhé, đều là người trong nhà cả, không việc gì phải băn khoăn.”



Chủ nhiệm Trương nói “Haizzz, sở dĩ tôi gọi điện cho anh thật đúng là có chuyện, không nói sợ sau này anh lại oán tôi, cho nên bây giờ tôi đành nhiều lời chút vậy. Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là Tiểu Hạ gần đây cùng với sinh viên mới tới cơ quan chúng tôi nói chuyện yêu đương, theo lý thuyết thì tư tưởng hiện đại cũng cởi mở hơn rồi, con gái lớn tuổi hơn cũng không có vấn đề gì, nhưng sinh viên mới tớ này, hắn là…”



Thư ký Đỗ chẳng quan tâm Chủ nhiệm Trương nói cái gì, vừa uống một ngụm trà, nghe đến Hạ Chân Ngọc nói chuyện yêu đương cùng người khác, không để ý đến hình tượng phun thẳng ra ngoài.



Thần kinh lập tức căng cứng, Thư ký Đỗ ngắt lời Chủ nhiệm Trương nói “Chủ nhiệm Trương, ông chắc chắn Tiểu Hạ cùng cái cậu sinh viên kia nói yêu nhau chứ, cả hai đều thừa nhận ư?”



Chủ nhiệm Trương dừng một lúc, nghĩ thầm Thư ký Đỗ không hiểu trọng điểm ông muốn nói hay sao? Trọng điểm ở đây không phải là hai người họ yêu nhau, mà là người đứng sau của cả hai phía và gia thế của họ. Trịnh Việt là con trai Trưởng phòng Trịnh, Tiểu Hạ ngoài trừ biết là họ hàng với Thư ký Đỗ, còn lại cũng không biết gì hơn.



Vì vậy Chủ nhiệm Trương nói “Cậu Trịnh Việt kia thừa nhận đang theo đuổi Tiểu Hạ rồi, nhưng nghe ý của hắn có vẻ như Tiểu Hạ vẫn chưa đồng ý, nhưng tôi thấy với cách theo đuổi của Trịnh Việt, chắc không lâu nữa hai người họ sẽ thành một cặp rồi. Thư ký Đỗ, anh xem, bây giờ phải làm sao đây? Tôi cũng đã nói với Trưởng phòng Trịnh ở bên kia, Trưởng phòng Trịnh nghe xong ngược lại chẳng thấy nói gì, nhưng thái độ nhất định là không đồng ý.”



Thư ký Đỗ nghĩ đến Trưởng phòng Trịnh ở Ủy ban thành phố, cảnh tượng này đúng thật là náo nhiệt quá rồi, Hạ Chân Ngọc đúng là biết gây chuyện, chuyện tuyển cử của Thị trưởng Chu Cẩn Vũ đã được triển khai ở Ủy ban thành phố, bây giờ có thể làm sự việc trở nên như vậy thật còn đáng xem hơn cả kịch truyền hình.



Thư ký Đỗ nói với Chủ nhiệm Trương “Chủ nhiệm Trương à, chuyện này tôi cần ông giúp đỡ một chút, tốt nhất là tách hai người đó càng xa càng tốt. Tiểu Hạ mặc dù nói là có một chút quan hệ thân thích với tôi, thôi thì tôi cũng nói thật cho ông biết, chuyện này có liên quan rất lớn, chống lưng cho Hạ Chân Ngọc là ai ông cũng không đắc tội nổi đâu. Chúng ta đều kính trọng Trưởng phòng Trịnh, nhưng chỉ sợ đến lúc đó, người đó cũng không tha cho ông ta đâu, chuyện này trong lòng ông cứ cân nhắc cho rõ ràng, những chuyện khác tôi cũng không muốn nói nhiều, đương nhiên tôi cũng sẽ nhanh chóng xử lý.



Đợi sau khi cúp điện thoại, Trương Chí kinh hãi không thôi, bối cảnh của Hạ Chân Ngọc rốt cuộc là thế nào, Trưởng thư ký Đỗ cũng kiêng dè như vậy, chả nhẽ Trưởng phòng Trịnh cũng vậy sao? Nghĩ nửa ngày cũng không có kết luận gì, chỉ có thể trước tiên cho người điều Trịnh Việt lên tầng năm, hắn cũng xem như đã cố gắng hết sức.



Bên này Thư ký Đỗ cũng do dự mãi không biết nói chuyện này với Chu Cẩn Vũ như thế nào, chỉ một chút không cẩn thận thôi cũng sẽ như vác đá ghè vào chân, nhưng cuối cùng vẫn quyết định có gì nói nấy.



Đi vào văn phòng Chu Cẩn Vũ, nhìn thấy Chu Cẩn Vũ đang tựa đầu vào ghế xem tài liệu, vì vậy Thư ký Đỗ đi tới nói “Thị trưởng Chu, vừa rồi Chủ nhiệm Trương ở cục bất động sản gọi tới.”



Chu Cẩn Vũ tiếp tục xem văn kiện trong tay, nói “Có chuyện gì?”



Thư ký Đỗ hắng giọng một cái, nói “Là chuyện về Hạ tiểu thư, nói là cơ quan của ông ta có một sinh viên mới đến đang theo đuổi Hạ tiểu thư.”



Chu Cẩn Vũ ngồi im không nhúc nhích, cũng không có động tĩnh gì, Thư ký Đỗ kìm nén bực bội nhìn chằm chằm vào mặt sau tập tài liệu trong tay Chu Cẩn Vũ, lúc này Chu Cẩn Vũ mới chậm rãi buông tài liệu xuống, nhìn chằm chằm Thư ký Đỗ nói “Cậu nói lại lần nữa, là ai?”



Thư ký Đỗ lập tức cúi đầu xuống nói “Đối phương hình như là con trai của Trưởng phòng Trịnh ở Ủy ban thành phố, tên là Trịnh Việt. Nghe ý tứ của Chủ nhiệm Trương, trong khoảng thời gian này hắn cứ quấn lấy Hạ tiểu thư, nhưng Hạ tiểu thư căn bản không thèm để ý.”



Chu Cẩn Vũ nghe xong liền cười nói “Cũng không phải chuyện gì lớn, cậu giúp tôi hẹn Trưởng phòng Trương, nói tôi mời ông ta ăn cơm.” Người phụ nữ của Chu Cẩn Vũ anh có người khác theo đuổi, chứng minh người đó thật tinh mắt, nhưng cũng chỉ có thể chứng minh trình độ tinh mắt mà thôi. Bảo bối nghe lời nhà anh vẫn không nghe lời gì cả, chuyện lớn như vậy cũng không tự nói với anh, mình cô ấy có thể giải quyết sao? Cô nếu có thể tự giải quyết được, vậy thì Chu Cẩn Vũ anh lúc trước giờ chắc đang được hóng mát một bên rồi.



* Liệt nữ phạ triền lang: ý nói những cô gái cương trực sợ nhất là bị đàn ông đeo bám.