Hơn Cả Hôn Nhân
Chương 60 :
Ngày đăng: 15:53 19/04/20
Hạ Chân Ngọc nhìn Chu Cẩn Vũ, có chút giật mình nói “Không về nữa? Như vậy làm sao được? Anh muốn ăn Tết ở đây à? Ngày Tết em nhất định phải về nhà đấy, vậy anh làm sao bây giờ?”
Chu Cẩn Vũ cười cười, nói “Nếu không em đưa anh về nhà em luôn cũng được, coi như để anh được diện kiến cha mẹ em luôn.”
Hạ Chân Ngọc lập tức đẩy Chu Cẩn Vũ ra, ngữ khí có chút lạnh lùng, nói “Bản thân không coi mình ra gì thì thôi, chẳng nhẽ để cha mẹ em cũng mất mặt theo hay sao? Không về nhà ăn Tết là chuyện lớn như vậy, tự anh quyết định được sao, anh có nên vì người khác mà suy nghĩ một chút không?”
Nếu Chu Cẩn Vũ không về nhà, người nhà anh nhất định sẽ phản đối dữ dội, hơn nữa cô cũng không thể đưa Chu Cẩn Vũ về nhà, nếu làm cha mẹ tức giận, năm mới cũng khỏi cần qua luôn!
Chu Cẩn Vũ lại nói “Anh không về nhà, cũng không sang nhà em, được chưa? 30 Tết anh sẽ ở đây một mình, cũng không liên lụy đến ai đâu.”
Hạ Chân Ngọc nói “Tùy anh, dù sao Tết em cũng không quản anh đâu, anh tự chuẩn bị đồ ăn cho tốt. Em còn muốn đi mua quần áo cho cha mẹ, anh không cần đưa em đi, cứ ngủ một giấc cho khỏe đi, ngủ thật ngon rồi suy nghĩ mọi việc cẩn thận một chút.”
Hạ Chân Ngọc nói xong những lời này, lấy giúp Chu Cẩn Vũ đồ để thay, sau đó đi trải giường chiếu thật cẩn thận, đắp chăn cho anh rồi mới rời khỏi.
Chu Cẩn Vũ nằm trên giường, mệt mỏi nói “Em không thể ở với anh một lát được sao, chờ anh ngủ rồi em hẵng đi.”
Hạ Chân Ngọc thở dài, trở về giường ngồi bên cạnh Chu Cẩn Vũ, nhẹ nói “Anh ngủ đi, lát nữa em đi.”
Chu Cẩn Vũ kéo tay Hạ Chân Ngọc, nhắm mắt lại nói “Chân Ngọc, em nói xem hai chúng ta có thể luôn sống bên nhau như vậy có được không?”
Hạ Chân Ngọc khẽ cười một tiếng, trong mắt tất cả đều là không biết phải làm sao, chỉ nói “Anh nhanh ngủ đi, có ai hứa hẹn với ai cả đời được đâu? Chúng ta như bây giờ không phải đang rất tốt sao, em thấy đủ lắm rồi.”
Chu Cẩn Vũ ngủ rất nhanh, Hạ Chân Ngọc nhẹ nhàng rút tay ra, nán lại nhìn Chu Cẩn Vũ một lúc rồi đứng dậy đi đến trung tâm bách hóa.
Chu Cẩn Vũ bị chuông điện thoại đánh thức, mở mắt ra nhìn bên ngoài trời đã tối rồi, liền nhận điện thoại.
Là anh hai Chu Cẩn Vũ gọi đến, giọng không ổn chút nào “Chú năm, chú có phải làm liều quá hay không? Đã về nhà rồi sao còn chạy về đó, ông cụ vô cùng tức giận, chú có thể để trong nhà yên tĩnh cho qua cái năm này không?”
Chu Cẩn Vũ nói “Năm nay em muốn ở đây, anh nói với cha mẹ một tiếng giúp em nhé.”
Chu Cẩn Quốc quát “Nói vớ vẩn! Ngày mai chú tranh thủ về đây ngay, đừng làm mọi chuyện rối tung lên, tuổi chú cũng không còn ít nữa, còn không biết phân biệt nặng nhẹ nữa à? Chỉ vì một người phụ nữ, chú bây giờ thành cái bộ dạng gì thế, anh bây giờ đang thuyết phục chú đấy, nếu như đợi đến khi anh cả phái người đến, chú có thể thoát được hay sao? Còn nữa, chú cũng đừng gây phiền phức thêm cho người phụ nữ kia nữa, làm gì cũng phải giữ giới hạn, điều đó còn cần anh dạy chú hay sao? Được rồi, anh không nhiều lời với chú nữa, tự chú xử lý đi!” Nói xong. Chu Cẩn Quốc liền cúp điện thoại.
Chu Cẩn Vũ ngồi trên giường cúi đầu không nhúc nhích, một lúc lâu sau mới cầm điện thoại lên gọi.
Hạ Chân Ngọc mua xong quần áo liền bắt xe về thẳng nhà mình, đợi đến hơn 8 giờ tối thấy hơi lo lắng nên gọi điện cho Chu Cẩn Vũ. Điện thoại vừa thông, Chu Cẩn Vũ liền bắt máy ngay “A lô, Chân Ngọc, về đến nhà rồi à?”
Hà Chân Ngọc nói “Vâng, em về đến nhà rồi, anh đã ăn cơm chưa? Hôm nay em đi, mai em lại đến Nhã Phong nhé.”
Cô nói xong, một lát sau thanh âm của Chu Cẩn Vũ mới truyền đến, cảm giác tâm trạng có chút suy sụp “Không cần đâu, anh đã cho người đặt vé máy bay rồi, sáng sớm ngày mai anh sẽ về đó, em ở nhà mạnh khỏe nhé.”
Hạ Chân Ngọc nghe xong thở dài một hơi, lại có chút lạc lõng, vì vậy nói “Vậy thì tốt rồi, anh nghỉ ngơi cho tốt nhé, nhớ ăn cơm. Em… em cúp máy đây.”
Chu Cẩn Vũ cúi đầu nở nụ cười, nói “Ừ, anh biết rồi. Bảo bối nghe lời, em phải nghĩ đến anh đấy, anh sẽ mau chóng trở về thôi.”
Hạ Chân Ngọc “Vâng” một tiếng, hai người cùng cúp điện thoại.
Hạ Chân Ngọc khẽ cười một tiếng.
Vì vậy Hạ Chân Ngọc cùng nhân viên môi giới và người mua nhà đã hẹn thời gian đến ngân hàng xử lý thủ tục xong xuôi, sau đó cô trực tiếp gửi tiền, nghĩ đến một thời gian ngắn nữa, dùng tiền này mua một ngôi nhà hai phòng, một phòng cho thuê.
Thời gian vẫn phải trôi, đây mới là chuyện thực tế nhất, cho dù cô có thực sự từ chức đi nữa, cũng không sợ nhất thời chưa tìm được việc làm khác ăn không ngồi rồi.
Gần một tuần nữa trôi qua, Hạ Chân Ngọc thấy xe của Chu Cẩn Vũ ở công tiểu khu nhà cô, cô yên lặng một lúc bởi vì có thể một lần nữa nhìn thấy anh cảm xúc liền có chút kích động, từ từ đi tới.
Mở cửa xe ngồi vào vị trí lái phụ, Hạ Chân Ngọc nhìn khuôn mặt anh tuấn của Chu Cẩn Vũ, trái tim thoáng chút co rút đau đớn.
Chu Cẩn Vũ không nhìn Hạ Chân Ngọc, chỉ bình tĩnh hỏi “Em bán phòng ở Nhã Phong rồi?”
Hạ Chân Ngọc nói “Ừ, bán rồi.”
Chu Cẩn Vũ tiếp tục hỏi “Tại sao?”. Chu Cẩn Vũ đưa Tạ Vũ Manh đến sân bay, liền vội vàng gọi điện cho Hạ Chân Ngọc mới phát hiện số điện thoại của cô đã dừng hoạt động, anh đến Nhã Phong mới biết phòng đã đổi chủ.
Chu Cẩn Vũ lúc ấy đã cảm thấy có chuyện không ổn, Hạ Chân Ngọc sẽ không vô duyên vô cớ bán phòng ở, nhất định đã quyết định rồi, hơn nữa quyết định này rõ ràng chính là muốn đoạn tuyệt với anh, anh có cảm giác sớm muộn gì Hạ Chân Ngọc cũng làm như vậy, nhưng không ngờ lại đột ngột như thế.
Hạ Chân Ngọc cười nói “Mấy hôm trước vừa khéo lúc em đến nhà anh lấy đồ đã gặp vợ trước của anh rồi.”
Chu Cẩn Vũ hít sâu một hơi, anh cũng đoán ra nguyên nhân này nhưng không nghĩ mọi chuyện lại trùng hợp như vậy, nếu như chỉ vì nguyên nhân này anh sẽ xử lý khá tốt, vì vậy quay đầu nhìn Hạ Chân Ngọc, nói “Manh Manh đã về rồi, anh không nói cho em biết cô ấy về cùng anh vì sợ em sẽ nghĩ ngợi. Anh và cô ấy từng kết hôn 5 năm nhưng đó là chuyện đã qua rồi. Suy nghĩ của họ không phải là suy nghĩ của anh, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ tái hợp với Manh Manh bởi vì cảm giác đã thay đổi, anh chỉ coi cô ấy nhỉ em gái mà thôi, em bỏ qua đi.”
Sau đó Chu Cẩn Vũ vịn lấy bả vai Hạ Chân Ngọc, tiếp tục nói “Chân Ngọc, em ngàn vạn lần đừng vì chuyện này mà bỏ rơi anh có được không? Anh biết anh giấu diếm chuyện này khiến em bị tổn thương, sau này anh sẽ không vậy nữa. Anh vừa chuẩn bị một phòng ở, cách cục bất động sản khá gần, em đi làm cũng rất thuận tiện, chúng ta dọn đến đấy được không?”
Hạ Chân Ngọc lại cười nói “Anh đừng tự lừa mình dối người như vậy nữa được không? Vợ trước của anh chẳng qua chỉ chứng minh tôi đã ngu ngốc đến mức nào mà thôi. Tôi thật sự không quan tâm đến chuyện đó, trái lại tôi cảm thấy cô ấy là một người phụ nữ rất tốt, anh nếu có thể phục hôn với cô ấy cũng là một chuyện tốt.”
Nói đến đây, Hạ Chân Ngọc có chút không khống chế nổi cảm xúc của mình, nước mắt cũng đã tràn lên khóe mắt, tuy ánh mắt có chút mơ hồ nhưng cô vẫn mỉm cười nhìn Chu Cẩn Vũ, tiếp tục nói “Giữa chúng ta không có tương lai, điều đó ngay từ khi vừa bắt đầu chúng ta đều biết, chỉ có điều anh không vạch ra, tôi cũng tơ tưởng trong lòng. Thế nhưng bây giờ tôi đã rõ, cũng đã nghĩ thông suốt, tôi muốn sống thật tốt cuộc đời của mình sau này, cũng không muốn để cha mẹ lại phải quan tâm tôi, càng không muốn để họ biết những gì mà tôi đã làm rồi đau lòng khổ sở. Cho nên, Chu Cẩn Vũ, anh buông tha tôi có được không? Chúng ta cứ làm vậy được không? Xin anh hãy để tôi có thể sống như một người bình thường, có được không?”
Nói xong Hạ Chân Ngọc cũng không nhịn được nữa khóc nức nở, cô thật sự toàn tâm toàn ý muốn anh buông tha cho cô, không hề có bất kỳ kỳ vọng xa xôi nào.
Vành mắt Chu Cẩn Vũ cũng đỏ lên, anh hiểu được sự đau đớn của Hạ Chân Ngọc, anh cũng chưa bao giờ hứa hẹn với cô bất cứ điều gì, cũng không nghĩ rằng cô sẽ khó xử, chỉ ích kỷ muốn được ở bên cô.
Anh cũng từng nghĩ đến việc buông tay, không muốn cô bỏ lỡ tuổi thanh xuân và cuộc đời mình, nhưng mỗi lần ý nghĩ này nổi lên đều bị anh tìm đủ các loại lý do để bác bỏ, anh thật sự không nỡ.
Nhưng bây giờ nhìn bộ dạng đau khổ của Hạ Chân Ngọc trước mắt mình, nhìn thấy cô rơi lệ đầm đìa, anh biết mình không thể nhẫn tâm cự tuyệt.
Vì vậy Chu Cẩn Vũ buông Hạ Chân Ngọc ra, dùng bàn tay có chút run rẩy lấy một điếu thuốc, nhưng chưa hút đã bóp tắt ngay lập tức, sau đó anh đột nhiên ôm chầm lấy Hạ Chân Ngọc hung hăng hôn lên môi cô, để cho miệng lưỡi dây dưa với nhau mãi đến lúc cả hai người đều vì hôn mà hít thở không thông mới dừng lại.
Chu Cẩn Vũ chống cằm lên trán Hạ Chân Ngọc, giọng có chút khàn, nói “Bảo bối ngoan, là do anh không tốt, để em phải chịu tủi thân trong thời gian dài như vậy. Giờ anh sẽ cho em tự do để em sống như em mong muốn! Còn nữa, để em khó chịu thời gian dài như vậy anh thật sự xin lỗi, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ sẽ khiến em đau khổ, chỉ là thật sự không nỡ mà thôi, là do anh quá ích kỷ. Nhưng vẫn là câu nói đó, nếu có chuyện gì, em nhất định phải tìm anh có được không? Còn nữa, đừng nghĩ đến chuyện từ chức, anh sẽ không quấy rầy em nữa, có được không?”
Hạ Chân Ngọc đã khóc đến không thở nổi, nghe Chu Cẩn Vũ nói xong chỉ gật đầu, căn bản nói không nên lời bất cứ điều gì.
Chu Cẩn Vũ cầm khăn tay lau nước mắt cho Hạ Chân Ngọc, gượng cười nói “Bảo bối nghe lời nhà chúng ta sao lại khóc như vậy? Nghĩ đến chuyện cầm khăn quàng cổ đánh anh như trước đi! Bé ngoan, đừng khóc, em khóc làm trái tim anh khó chịu chết đi được, nhớ anh thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ không đổi số đâu. Còn nữa, cơm phải ăn thật ngon, cũng đừng đơn thuần mà nói quá nhiều với những người đàn ông khác, nhưng nếu gặp được người tốt thì vẫn nên cân nhắc, còn nữa…”
Hạ Chân Ngọc rốt cuộc không chịu nổi Chu Cẩn Vũ nói như vậy, lập tức đẩy tay anh ra, trực tiếp mở cửa xe sau đó không quay đầu lại chạy vào cửa lớn tiểu khu.
Chu Cẩn Vũ nhìn theo Hạ Chân Ngọc chạy lên tầng, chớp chớp đôi mắt có chút ướt át, nhẹ nói “Còn nữa, có thể hay không…đừng quên anh!”