Hơn Cả Hôn Nhân

Chương 63 :

Ngày đăng: 15:53 19/04/20


Lúc này, Chu Cẩn Vũ thật sự đổ bệnh, sau khi Hạ Chân Ngọc nói những lời kia rồi rời khỏi, vào ban đêm Chu Cẩn Vũ bắt đầu sốt cao không giảm, sốt cao nhất đến tận 39 độ 2, không có cách nào hữu hiệu để hạ sốt, chỉ có thể uống thuốc đồng thời hạ nhiệt bằng phương pháp vật lý, cứ như vậy đến tận năm giờ sáng hôm sau nhiệt độ mới giảm xuống còn 37 độ 9 khiến đám người Thư ký Đỗ sốt hết cả ruột.



Lại qua một ngày nữa, nhiệt độ cuối cùng cũng hạ xuống hẳn, lúc Chu Cẩn Vũ tỉnh, Thư ký Đỗ nhỏ giọng hỏi “Thị trưởng Chu, ngài có muốn tôi lại đi mời Hạ tiểu thư đến đây một chuyến hay không, ngài bây giờ đã chịu giày vò đến mức này rồi.”



Chu Cẩn Vũ nhìn Thư ký Đỗ, lắc đầu yếu ớt nói “Không cần, tôi không sao, cậu có đi tìm cô ấy cũng sẽ không tin.” Nói xong Chu Cẩn Vũ lại ngủ.



Nhìn Chu Cẩn Vũ đang mê man, Thư ký Đỗ cũng có chút chua xót trong lòng, người như Thị trưởng Chu muốn tìm loại phụ nữ nào mà chẳng thấy? Tuy Chu Cẩn Vũ ngoài miệng nói không tìm cô, nhưng trong mơ vẫn gọi vài tiếng “Chân Ngọc”.”



Nhưng Hạ Chân Ngọc này đúng là một người tàn nhẫn, dù lúc trước bất kể Thị trưởng Chu có thế nào đi nữa, nhưng giờ nhìn hai người này, Hạ Chân Ngọc vẫn tàn nhẫn hơn Thị trưởng Chu, nói tìm người khác liền tìm người khác, nói kết hôn liền kết hôn. Nhưng người ta làm vậy cũng đúng, một người phụ nữ đứng đắn dù sao cũng phải sống với một người đáng tin cậy, sao có thể cứ đi theo Thị trưởng Chu một cách không rõ ràng như vậy!



Cũng chẳng biết Thị trưởng Chu rốt cuộc có ý định gì, lại để cho người ta nói một câu đã thành ra như vậy, còn có thể nói cứ buông tay là buông tay sao? Nghĩ đến đây Thư ký Đỗ lại thở dài rồi quay về tòa thị chính.



Nhìn y tá mang cơm trưa đến, Chu Cẩn Vũ ra hiệu đặt lên bàn là được, anh không muốn ăn, ánh mắt có chút trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên bật cười tự giễu. Anh rốt cuộc đang làm gì thế này? Giả say rồi lại cố ý khiến mình bị bệnh, thật sự là quá ngây thơ, quá ấu trĩ rồi!



Anh sốt suốt ba ngày, lúc ngủ không ngừng gặp ác mộng, anh mơ thấy Hạ Chân Ngọc kết hôn cùng người đàn ông khác, còn sinh con trai, gặp anh làm như không quen biết, căn bản cũng không muốn nhìn thấy anh.



Anh nghĩ kỹ lại lúc trước khi Hạ Chân Ngọc nói những lời đó, còn cả biểu lộ lúc đó, Chu Cẩn Vũ có chút nghiến răng nghiến lợi nghĩ, tên họ Phương kia có gì tốt? Cô lại nguyện ý ở bên hắn! Hạ Chân Ngọc gần đây đúng là không có mắt nhìn người, lúc trước là Lý Nguy, giờ lại là một lão già hơn 50 tuổi, thật đúng là đãng trí!



Anh ngoại trừ bên ngoài không hứa hẹn hôn nhân, còn lại người đàn ông nào có thể vượt qua được? Người đàn ông nào có thể đối xử với cô như anh? Hơn nữa anh cũng đã từng nói cho dù tương lai có biến cố gì đi nữa cũng sẽ bảo đảm cho cuộc sống và công việc của cô không phải lo lắng bất cứ điều gì, Chu Cẩn Vũ anh có bao giờ chịu thấp kém đi hầu hạ người khác? Hạ Chân Ngọc vẫn không ở lại bên anh, rốt cuộc là vì cái gì?



Thư ký Đỗ đi vào đã nhìn thấy Chu Cẩn Vũ cau mày trầm tư, vì vậy nhẹ nhàng đi tới, nói “Thị trưởng Chu, ngài cảm thấy đỡ hơn chưa? Ngài có muốn ở bệnh viện thêm vài ngày nữa để theo dõi hay không?”



Chu Cẩn Vũ nói “Không cần, hạ sốt rồi còn ở viện làm gì nữa, tiếp tục ở đây có khi người ta đi tuần trăng mật về rồi cũng nên!”



Thư ký Đỗ nói “Mấy ngày hôm nay tôi có thăm dò được một chút, chuyện này tiến triển không nhanh như hôm đó Hạ tiểu thư đã nói, nhưng trưởng phòng Phương đúng là đã có chuẩn bị rồi.”



Chu Cẩn Vũ khẽ cười một tiếng, nói “Trưởng phòng Phương cái gì chứ? Hắn ta sao tính là trưởng phòng được, giữ cái chức phó phòng còn không biết có chắc không nữa! Hiếm có người ở phòng Kinh tế nông nghiệp lại rảnh rỗi như vậy, chi bằng điều mấy người đi nâng cao chất lượng cơ sở, cũng coi như có chút tư cách!”



Thư ký Đỗ nhớ lúc trước Phó thị trưởng Phùng Vĩ đổ dầu vào lửa bị giáng xuống làm phó phòng, bây giờ giống như tiếp tân ở đại sảnh, ngày nào cũng bị mắng. Nhưng Phương Hạo Kỳ này không phải kẻ thù chính trị, không cần phải làm quá lên như thế!



Vì vậy Thư ký Đỗ cười nói “Cắt giảm hay trao đổi nhân viên đều cần cân nhắc một chút, nếu không tôi đề xuất phương án này, ngài xem có được không?”



Chu Cẩn Vũ có chút không vui nói “Cái gì, cậu còn đồng cảm với hắn nữa hay sao?”



Thư ký Đỗ vội vàng nói “Chuyện này là không thể nào, nhưng tôi chỉ cảm thấy vấn đề chủ yếu không phải ở anh ta.”



Chu Cẩn Vũ nói “Vậy cậu nói xem hiện tại chuyện này rốt cuộc phải làm sao bây giờ?”



Thư ký Đỗ nghĩ nghĩ mới lên tiếng “Chủ yếu là Hạ tiểu thư phải suy nghĩ cẩn thận mới được, nếu không ngài lại dỗ dành cô ấy, ví dụ như tặng hoa nói xin lỗi gì đó chẳng hạn có được không?”



Chu Cẩn Vũ trực tiếp bác bỏ, không cho là đúng, nói “Ấu trĩ!”



Ngài còn có thể ấu trĩ hơn được sao? Thư ký Đỗ cũng chỉ dám oán thầm trong lòng, hơn nữa hai người họ cũng không phải mới lừa Hạ Chân Ngọc một lần, còn cái gì có thể nói được đây.



Chu Cẩn Vũ lại bắt đầu cau mày không nói lời nào, Thư ký Đỗ suy nghĩ trong lòng, quyết định vẫn cứ nên khuyên thẳng thắn thì hơn, vì vậy nói “Thị trưởng Chu, tôi đi theo ngài nhiều năm như vậy, bây giờ nhìn ngài khó chịu thế này, tôi xin được mạo muội nói vài lời, ngài đừng trách tôi là được.”



Sau đó thấy Chu Cẩn Vũ nhìn mình không phản đối, Thư ký Đỗ nói “Thị trưởng Chu, tôi cũng đã chứng kiến suốt một thời gian dài rồi, nói thật Hạ tiểu thư là người xuất thân từ một gia đình đứng đắn, lần này cô ấy tuyệt tình như vậy đơn giản chỉ muốn cưới một người nào đó sống thật yên ổn. Cho nên khỏi cần phải nói, dù Hạ Chân Ngọc có nguyện ý vẫn luôn đi theo ngài thì người nhà cô ấy cũng khó mà chấp nhận được.”



Thư ký Đỗ nói đến đây liền không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu chờ phản ứng của Chu Cẩn Vũ, hôm nay anh cũng xem như đã phá lệ lắm mồm rồi.



Một lát sau, Chu Cẩn Vũ mới chậm rãi mở miệng, nói “Chuyện này tôi cũng đã hiểu từ sớm, chỉ là Chân Ngọc có thể thích ứng với cuộc sống của tôi thế này hay sao? Cô ấy chỉ muốn sống bình yên, an ổn, những thứ đó tôi đều không thể cho cô ấy. Dù cho tôi có bằng lòng nhưng bất cứ áp lực nào từ gia đình hai bên cũng làm cuộc sống tương lai trở nên biến động, đối với cô ấy mà nói sẽ rất khó khăn. Tương lai đằng nào cũng oán hận, chi bằng cứ sống như vậy còn hơn, tôi cũng không muốn tìm ai khác nữa.”
Sau đó, Lâm Vi nhìn Hạ Chân Ngọc cười mập mờ, nói “Chân Ngọc, em đúng là tốt phúc, Thị trưởng Chu vì em mà làm to chuyện đến như vậy, đây cũng không phải chuyện người bình thường có thể làm được đâu, em nên quý trọng thật nhiều, nắm chắc thật tốt nhé! Ở đây không có người ngoài, chị mới nói như vậy, nếu Thị trưởng Chu không quan tâm em, sao có thể làm việc công khai như thế? Nhất định Thị trưởng Chu rất coi trọng em, nếu như thật sự có mâu thuẫn gì đó, tuy em vẫn còn trẻ nhưng chị Lâm này cũng chỉ muốn khuyên em một câu, nhường nhịn một chút đi, ngàn vạn lần đừng vờ như không biết.”



Lâm Vi tự phân tích, nhất định Hạ Chân Ngọc đã cãi nhau với Thị trưởng Chu, nếu không Chu Cẩn Vũ sao có thể lên tiếng để thể hiện tâm ý như vậy? Mặc kệ đã có chuyện gì xảy ra, dù sao hành động của Thị trưởng Chu cũng có ý giảng hòa, cô nên giúp đỡ khuyên nhủ, tương lại quan hệ với Hạ Chân Ngọc cũng gần gũi hơn.



Hạ Chân Ngọc cười không trả lời Lâm Vi, chỉ nghĩ xem mình phải làm thế nào mới có thể tránh cho hành động của Chu Cẩn Vũ khuếch trương hơn.



Không đợi cô nghĩ ra cách gì, người ở những phòng khác lại đến đây nói chuyện phiếm, chỉ một lát thôi mà đã có cả một đám người, đương nhiên toàn đồng nghiệp nữ. Những người này đều nói bóng nói gió lấy lòng Hạ Chân Ngọc, khoa trương từ đầu đến chân, còn nói lúc trước nhìn trang phục Hạ Chân Ngọc mặc đã biết cô không phải người tầm thường.



Hạ Chân Ngọc tuy phiền muộn trong lòng nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể gượng cười, kết quả đến trưa lại có người đến thăm. Lái xe Chí Cường đi vào văn phòng cô mang theo một cặp lồng đặt lên bàn Hạ Chân Ngọc, nói “Thị trưởng Chu sợ cô ăn đồ ăn tập thể không tốt cho dạ dày nên bảo người giúp việc trong nhà từ nay về sau sẽ làm cơm cho cô, ngày nào tôi cũng sẽ đưa cơm trưa đến. Món súp này là cho Thị trưởng Chu tự làm đấy, còn nói đây là món bình thường cô rất thích, ngày mai tôi sẽ mang cặp lồng khác đến đổi bộ này, cô cũng không cần rửa, ngày mai tôi mang về sẽ để người giúp việc rửa. Cô ăn đi, tôi xin phép về trước.”



Nói xong một tràng dài, cũng không đợi Hạ Chân Ngọc nói gì, Chí Cường liền trực tiếp quay người đi mất.



Hạ Chân Ngọc ngồi ngây người ra ở đằng kia, lại ngẩng đầu nhìn ánh mắt của những người khác vừa hâm mộ, vừa ghen ghét khiến trong lòng cô bất đắc dĩ thở dài.



Hai ngày nay từ đầu đến cuối Chu Cẩn Vũ vẫn không ra mặt, tất cả đều sai người khác làm, cô thật đúng là có tức mà không có chỗ xả, có sức mà không có chỗ dùng, cô cũng không thể nổi cáu với những đồng nghiệp khác, hơn nữa lại còn cùng một cơ quan.



Mọi người lại pha trò một chút rồi đều chuẩn bị đi căng tin ăn cơm trưa, lúc đi ra ngoài còn khóa kín cửa, Hạ Chân Ngọc chỉ nghe thấy có người nói “Cô nói xem phải yêu đến mức nào mới làm như vậy được nhỉ? Không cho tiếp xúc với đàn ông, giờ đến căng tin cũng không đi được, món súp kia ngược lại tôi lại muốn nếm thử một ngụm cho biết quá…”



Lại có người cười nói “Cô đừng có nằm mơ nữa, nghe nói hôm nay cũng có súp đấy, cô cứ tha hồ mà uống!” Sau đó, tiếng nói tiếng cười ngày càng xa dần.



Hạ Chân Ngọc mở cặp lồng ra, nhìn 4 món mặn, 1 món canh, chỉ có thể cố ăn bằng hết.



Buổi chiều Hạ Chân Ngọc nhận được một cuộc điện thoại của Phương Hạo Kỳ, hẹn cô buối tối đi ăn cơm, Hạ Chân Ngọc đồng ý, cô cũng muốn trao đổi một số chuyện với Phương Hạo Kỳ, vì vậy hai người liền hẹn nhau ở một nhà hàng quen.



Sau khi tan làm, lái xe Chí Cường đã đỗ xe ở cửa lớn cục bất động sản, hắn cũng không muốn ra oai như vậy, nhưng bây giờ buộc phải làm thế, chỉ có vậy mới có thể làm cho một số người biết khó mà lui.



Lúc Hạ Chân Ngọc đi ra đã thấy chiếc xe chói mắt của Chu Cẩn Vũ đỗ ngang ở cửa lớn. Chuyện này thật đúng là không hay chút nào, nếu chiếc xe này ngày nào cũng đỗ như vậy, người ở cục bất động sản sẽ không thể tan làm đúng giờ, vì xe không ra được cửa lớn.



Hạ Chân Ngọc bước hai bước lên xe, nói với Chí Cường “Lần sau anh đừng đỗ xe như vậy nữa. Không đúng, phải là đừng đến đón tôi nữa, tôi bây giờ còn có việc, anh lái xe đưa tôi đến bên đường rồi dừng lại, tôi không về nhà.”



Chí Cường vừa cười vừa nói “Hạ tiểu thư, cô có về nhà hay không đều được, tôi sẽ phụ trách đưa đón cô. Cô nói đi, cô muốn đi đâu?”



Hạ Chân Ngọc nói “Tôi không cần anh đưa đón, tôi tự đi được, hơn nữa sẽ có người khác đưa tôi về nhà.” Nói xong cô định mở cửa xuống xe.



Chí Cường lại thở dài, buồn bã nói “Hạ tiểu thư, Thị trưởng Chu đã giao nhiệm vụ đưa đón cô cho tôi. Nếu cô không cần tôi đưa đi thì thôi, tôi chỉ có thể đi theo cô, nhưng tôi sẽ không quấy rầy cô. Cô cứ đi xã giao đi, tôi sẽ đợi trong xe, nếu có người đưa cô về tôi sẽ đi theo đằng sau, cho đến khi cô về nhà an toàn, như vậy có được không?”



Hạ Chân Ngọc biết Chu Cẩn Vũ thực sự bảo lái xe phải làm như vậy, xem ra cô phải tìm một lúc nào đó nói chuyện với Chu Cẩn Vũ, nhưng bây giờ cô chỉ có thể kiếm cớ gì đó để từ chối Phương Hạo Kỳ trước.



Cô lấy điện thoại ra không kiêng dè gì Chí Cường, đợi bên kia nhấc máy liền nói thẳng “Xin lỗi anh, hôm nay cơ quan em có một buổi gặp gỡ, em không thể đến được, anh về nhà trước đi nhé.”



Phương Hạo Kỳ trong điện thoại nói “Ừ, vậy em cũng nhớ về sớm nhé, đừng uống quá nhiều rượu.”



Hạ Chân Ngọc đồng ý, nói “Em biết rồi, chờ hai ngày nữa em sẽ gọi điện cho anh, em cúp máy đây.” Hạ Chân Ngọc quyết định giải quyết chuyện Chu Cẩn Vũ trước rồi mới tìm Phương Hạo Kỳ, nếu không đến cả tự do cá nhân cũng không còn, làm sao có thể đi gặp Phương Hạo Kỳ được.



Chí Cường thấy cô giải quyết xong chuyện, mới khởi động xe rời khỏi, người trong cục bất động sản cuối cùng cũng có thể từng người lái xe qua cửa lớn về nhà.



Phương Hạo Kỳ đặt điện thoại xuống, ngồi trong xe nhìn chiếc Land Rover đại diện cho thân phận của Chu Cẩn Vũ chở Hạ Chân Ngọc rời đi, cười khổ một tiếng, xem ra những điều Thư ký Đỗ ám chỉ đều là thật, số anh là tốt hay không tốt đây? Gặp được Hạ Chân Ngọc, anh cảm thấy mình có thể sẽ rất hạnh phúc, quá đủ cho nửa đời còn lại, còn có thể sống đến đầu bạc răng long, kết quả lại vô tình cướp đi người của Chu Cẩn Vũ. Nghĩ đi nghĩ lại thì số anh đúng là không tốt, nhưng anh biết nếu mình buông tha cho Hạ Chân Ngọc, sự nghiệp sau này sẽ đạt tới một đỉnh cao khác, nếu không lúc về hưu rồi cũng sẽ không yên ổn!



Phương Hạo Kỳ tuy biết rất rõ tình huống đang gặp phải, nhưng anh vẫn muốn gặp Hạ Chân Ngọc một lần, muốn được nói chuyện với cô.