Hồn Đồn Than

Chương 1 :

Ngày đăng: 12:27 18/04/20


Con phố nhỏ rất dài, kiến trúc hai bên phố nhỏ vì kết cấu, phong thái khác biệt tự nhiên lộ rõ nét cách biệt giàu nghèo. Hai đầu phố nhỏ là đường cái rất rộng, đường bên phía đông nam gọi là Đông Đầu, phía bên tây nam gọi là Tây Đầu.



Đông Đầu phố nhỏ, gần như ở phương bắc những căn nhà xoay về hướng nam là một công trình cổ chiếm hàng trăm mẫu đất, bên trong là đình đài lầu các, còn có cả cây cầu nhỏ bắc qua dòng nước, cây cối xanh um.



Tòa nhà cổ này tên là Lý Viên, nghe nói là nơi ở của quan lớn thời xưa. Lý Viên được quốc gia chọn làm trọng điểm cho công tác bảo hộ tài sản văn hóa, trong đó có một phần nhỏ được ngăn ra thành điểm du lịch của thành phố, phần lớn còn lại nghe nói vẫn do người đời sau dòng họ Lý quản lí.



Từ phố nhỏ nhón chân nhìn sang có thể thấy vài công trình cận hiện đại mới xây giữa những bức tường vây đỏ thẫm cao hơn trượng, giữa những um tùm bóng bóng cây xanh, nghe nói người đời sau nhà họ Lý sinh sống ở đó.



Bên phải Lý Viên chính là phố nhỏ Tây Đầu được chia thành năm, sáu kết cấu nhỏ, trong mỗi kết cấu nhỏ đều có san sát những biệt thự kiểu tây nhỏ có hoa viên, nghe đâu là nơi ở của vài ông quan lớn đương nhiệm của thành phố này.



Mà Lý Viên và biệt thự nhỏ kiểu tây đối diện nhau lại đối lập với một dãy những nhà dân cũ kĩ bình thường cao năm, sáu tầng lầu, và kẹp giữa nhà dân cũ kĩ và trường trung học thứ năm mươi mốt của thành phố còn có vài công trình sót lại sau công cuộc quy hoạch của thành phố —— là Tứ Hợp Viện[1] cổ. Mà nguyên nhân Tứ Hợp Viện cổ còn được giữ lại là do chúng quá cổ, đến mức có thể trở thành văn vật.



Văn vật thì văn vật, bên trong bình thường vẫn có mấy chục hộ dân sinh sống.



Bởi vì trong phố nhỏ có trường trung học thứ năm mươi mốt, hơn nữa phố nhỏ lại rất gần phần đông dân cư cho nên phía nam phố nhỏ hầu như bị những kẻ buôn bán nhỏ chiếm dụng hết. Mà càng tiện hơn là, ở giữa trường trung học và nhà dân cũ còn có một chợ thức ăn khá lớn, trừ mấy ngày tết ra, mọi ngày điều vô cùng náo nhiệt.



Phố nhỏ rất dài. Đi từ đông đầu đến tây đầu phố nhỏ với tốc độ bước chân bình thường mất khoảng hai mươi phút.



Phố nhỏ có tên là “Thập Bảo”, nghe nói tám trăm năm trước toàn bộ con phố này đều thuộc về phủ đệ của một ông quan lớn họ Lý. Thủ hạ của Lý đại quan đa số cũng sống gần Lý phủ nên đã hình thành con phố hiện nay này.



Chuyện kể rằng một ngày nọ tám trăm năm về trước, khi Lý đại quan hồi phủ, dọc đường đi không cẩn thận đánh mất miếng ngọc bội tổ truyền, cô gái làm nghề giặt đồ thuê Xảo Tả Nhị sống trên đoạn đường dẫn đến Lý phủ vừa may nhặt được.



Xảo Tả Nhi không tham của, không cần nghĩ ngợi liền đuổi theo, trả miếng ngọc bội lại cho ngài Lý. Kết quả được thanh niên góa vợ Lý đại quan hợp ý, hai người ngươi hữu tình ta hữu ý, tiến xa đến mức cô gái giặt áo thuê Xảo Tả Nhi được thu nhận làm thê tử.



Tuy rằng Xảo Tả Nhi nguyên xuất thân không cao, không thể nhận vị trí chính thất, nhưng Lý đại quan tình cảm kiên trung, vừa tôn trọng Xảo Tả Nhi lại hết mực sủng ái, trọn đời không hề cưới thêm người thê thiếp nào, cho nên Xảo Tả Nhi xuất thân nghèo hèn, thân phận vợ nhỏ nhưng đến trăm tuổi vẫn có thể yên ổn ngồi vào vị trí nữ chủ nhân của Lý phủ.



Hai người tình thâm ý hậu, mối duyên quí như tìm thấy bảo vật nhất thời truyền tụng thành giai thoại, hơn những rất nhiều dân nữ bình thường mong muốn trở thành phượng hoàng bay lên cành cao, càng thêu thắt thêm chút cảnh mộng huyễn tưởng. Về sau cũng không biết từ khi nào phố nhỏ được gọi là “phố Thập Bảo[2]“.



“Tất nhiên đó chỉ là truyền thuyết thôi. Tám trăm năm qua nhân thế tang thương vật đổi sao dời, con phố này không ít thì nhiều cũng đã được tu sửa lại, sao có chuyện tám trăm năm không thay đổi! Gọi là phố Thập Bảo chẳng qua nghe rất hay mà thôi!



“Anh xem hai bên đường cái Đông Đầu và Tây Đầu, cứ cách mấy ngày lại khoa trương xây dựng lại, khi Lão Cung tôi mở quán hoành thánh này hai bên đường còn chưa có tên nữa, chỉ là hai con đường lộ nhỏ thôi, Tây Đầu còn có một cây cầu nhỏ bắc ngang nữa.



“Bây giờ thì sửa lại hết rồi, ngoài con sông kia, cây cầu kia, toàn bộ đều bị phá đi xây lại. Nói là muốn xây ngân hàng bên Đông Đầu, muốn xây khu dân cư bên Tây Đầu, không biết bao giờ mới xây xong nữa. Tôi thấy phố Thập Bảo này sớm hay muộn cũng sẽ bị thành phố quy hoạch lại! Này, hoành thánh của anh.”



“Ông gọi là lão công[3] sao? Ha ha, tên này thật dễ gây hiểu lầm nha.” Vị khách cười, cầm thìa ăn hoành thánh.



“Ha ha! Lão Cung tôi nửa đời chế biến hoành thánh như thế, cũng đã nổi danh với cái tên này. Tôi cũng phải đợi gần bốn mươi năm mới được người khác gọi một tiếng lão Cung đấy!” Lão Cung cười to.



“Con phố này thật đúng là không thay đổi gì, tôi còn nhớ rõ mấy chục năm trước khi tôi tới nó cũng như vầy, không ngờ sau mấy chục năm nó vẫn cứ như thế.” Vị khách buông thìa thở dài.



“Đúng vậy. Từ khi cải cách mở cửa, thành phố càng ngày càng thay đổi mạnh mẽ, nghe nói thành thị vùng duyên hải còn khoa trương hơn nữa! Chỉ có mỗi phố Thập Bảo chúng ta là vẫn như vậy, tám trăm năm khác gì một ngày? Ô! Con trai tan học về rồi đấy à!” Lão Cung quay mặt về hướng Tây Đầu vẫy tay.



Vị khách nhìn theo hướng mắt của lão Cung, thấy một cậu trai nhỏ tuổi đang vác trên vai túi sách vàng xanh, chậm chạp chạy tới.



“Con của ông?”



“Con lớn nhất của tôi, Cung Trường.” Lão Cung khom lưng thêm than vào lò.



“Ông có mấy đứa con? Nước ta không phải đã đề ra kế hoạch hóa gia đình rồi sao?” Vị khách sửng sốt.



Lão Cung cười, “Thằng nhỏ này sinh ra thiếu chút nữa đã chết, chính quyền đồng ý cho sinh thêm một đứa. Kết quả lần sau lại sinh hai, cái song thai kia sinh ra trước nó thì tốt rồi. Vốn đứa trẻ này cũng không phải tên Cung Trường, vì mong muốn mệnh nó dài thêm nên tôi mới sửa tên lại.”



“Ba đứa con nhỏ, vậy chắc vất vả lắm.”



“Đúng vậy, đã nghèo lại còn đông con…” Trên mặt lão Cung lộ ra biểu cảm có chút u phiền.



Vị khách có thể cảm nhận được đề tài này thật không thích hợp, cũng không nói thêm gì nữa, chuyên tâm ăn hoành thánh.



“Ba, giấy mời họp phụ huynh.” Nhóc Cung Trường lấy một tờ giấy khỏi túi sách đưa cho ba.



Những đứa trẻ tan học trở về ngày càng nhiều, quán hoành thánh nhỏ cũng náo nhiệt hơn.


Đứa trẻ nhỏ không suy nghĩ nữa, ngay lập tức thu nắm tay bịch một tiếng đấm tới, không hề khách khí đánh Cung Trường.



“Đừng…” Đau!



Nắm đấm bé của tiểu hài tử thối vẫn rất mạnh, không thua đứa em nhỏ hơn cậu ba tuổi chút nào.



Cung Trường giận vô cùng. Cậu chưa bao giờ khi không lại bị đánh, lại càng sẽ không thèm đánh trả khi bị đánh trúng. Nhưng thấy tiểu hài tử thối này có lẽ chưa đến năm tuổi nữa, tạm tha cho cậu ta lần này vậy.



Cung Trường không ôm nữa, nhẹ buông đứa trẻ xuống mặt đất.



Ngay khoảng khắc Cung Trường buông tay, dưới ánh đèn đường mờ nhạt cậu trông thấy rõ ràng trên tứ chi trần trụi của đứa trẻ nhỏ đầy những vết thương xanh tím, có nhiều chỗ nặng đến nỗi còn đang chảy máu.



Đây là làm sao?



Cung Trường không cần hỏi han nhiều cũng có thể đoán được đứa trẻ nhỏ gặp phải chuyện gì.



Cung Trường lại ngồi xổm xuống.



“Đây là mẹ của ngươi đánh sao? Ngươi có phải là không nghe lời ba mẹ không? Ngươi tên gì? Đừng sợ, ta không đánh ngươi đâu.”



Nhóc Cung Trường vươn tay muốn sờ đầu đứa trẻ nhỏ, đầu đứa trẻ nhỏ liền nghiêng tránh sang một bên, còn làm tư thế đề phòng.



Cung Trường phì cười một tiếng, một tay rất nhanh chạm lên cái đầu nhỏ của đứa trẻ nhỏ ra sức vò vò. Sờ lên tóc mềm thực rất thoải mái.



“Ngươi xem ti-vi nhiều quá đấy! Ta cũng vờ ta là She-Ra[8] nhé! Hay là ngươi muốn làm người biến hình[9]?” Nhịn không được lại sờ sờ. Thật sự sờ rất thích.



Đứa trẻ nhỏ lần này không né, hơn nữa trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại hiện lên biểu cảm kỳ quái. Đợi bàn tay Cung Trường buông xuống, cậu ta mới đột nhiên vươn cánh tay nhỏ lên đỉnh đầu sờ sờ.



“Ha ha!” Cung Trường bị dáng điệu ngây ngô của đứa trẻ nhỏ làm cho cười nghiêng cười ngả, khom lưng ôm lấy cậu ta. Lần này đứa trẻ nhỏ không trốn, tùy theo ý muốn để Cung Trường ôm đến ngồi trước quán hoành thánh.



Để đứa trẻ nhỏ ngồi trên đùi mình, Cung Trường giống như một người lớn trẻ tuổi, vừa sờ đầu đứa trẻ nhỏ vừa hỏi: “Anh tên là Cung Trường, Cung Trường nghĩa là cung tiễn rất dài ấy. Em cứ gọi anh anh Trường là được. Còn em thì sao? Em tên gì? Năm nay mấy tuổi rồi? Em đói bụng không? Muốn ăn hoành thánh không? Anh làm hoành thánh cho em ăn nhé?”



Ước chừng năm giây sau, đứa trẻ nhỏ ép vào lòng ngực Cung Trường, ngẩng đầu lên, đôi mắt to nhìn cậu, khẽ gật đầu.



Cung Trường cười vui vẻ, cậu biết không đứa trẻ nào có thể cự tuyệt được cậu mà.



“Tiểu Hàng, ba tuổi.” Đứa trẻ chìa ra ba ngón tay mềm mại nho nhỏ.



“Hóa ra em tên là Tiểu Hàng.”



Đó là lần đầu tiên Cung Trường gặp Tiểu Hàng. Sau đó mỗi lần cậu nhìn thấy Tiểu Hàng gần như đều là vào thời điểm đêm khuya yên tĩnh. Và lần nào cũng vậy, trên người Tiểu Hàng cũng mang đầy những thương tích mức độ nặng nhẹ khác nhau.



[1] Tứ Hợp Viện là một hình thức tổ hợp kiến trúc nhà ở dân dụng ở miền Hoa Bắc (bao gồm Hà Bắc, Sơn Tây và thành phố Bắc Kinh, Thiên Tân). Những căn nhà được xây theo hình ô vuông mà mỗi cạnh là một gian phòng, tất cả các phòng quây quanh khoảng sân nằm chính giữa. Nhìn từ trên xuống Tứ Hợp Viện giống như một cái hộp,  bên trong được trang trí bằng nhiều hoa.



[2] Thập Bảo – 拾宝 – có nghĩa là món bảo vật được tìm thấy.



[3] Từ dùng để gọi thái giám.



[4] Vua của lũ trẻ.



[5] Chính là tờ một trăm nguyên này:



Tờ Tiền “Bốn Đầu Người” – Một Trăm Nguyên



[6]留下丹心照汗青 – lưu lại sử sách tấm lòng trung thành.



[7] Nguyên văn là “lão quái tử” -老拐子 – lão già què.



[8] She-Ra (希瑞- Hi Thụy) là nhân vật giả tường và là nữ nhân vật chính trong sê-ri phim hoạt hình She-Ra: Princess of Power (tạm dịch: She-Ra: công chúa quyền năng) của hãng Filmation được sản xuất năm 1985. Bộ phim hoạt hình “ăn theo” thành công vang dội của He-Man and Masters of the Universe. She-Ra là em song sinh của He-Man.



[9] Nguyên Hán Việt: Biến hình kim cương -变形金刚 – the transformers là đồ chơi và se-ri phim hoạt hình/phim nhựa hãng Hasbro Hoa Kỳ và TAKARA Nhật Bản sản xuất từ năm 1984.