Hồn Đồn Than

Chương 16 :

Ngày đăng: 12:27 18/04/20


Đem xe đẩy dựng vào trong nhà, Cung Trường không được tự nhiên cho lắm sờ sờ sợi dây chuyền trên cổ, trên mặt dần dần tràn ra vẻ tươi cười. Tươi cười ôn nhu đến cực điểm.



Cẩn thận đẩy cửa ra rồi nhanh tay cài chốt lại, rón ra rón rén đến phòng của mình. Mỗi tối hắn đều về rất muộn, để tránh không đánh thức hai lão Cung gia cùng hai đứa em đã đi vào giấc ngủ, Cung Trường gần như đã hình thành thói quen đi rón rén vào nhà.



Mở cửa phòng, ngoài ý muốn lại thấy Cung Võ thế nhưng còn chưa ngủ.



“Anh, anh về rồi à.” Cung Võ ngồi ở trên giường nhẹ giọng chào hỏi.



“Ân. Còn không ngủ? Ngày mai không có ca làm sao?” Cung Trường đến bên giường của mình, mở tủ lấy quần áo để đi tắm.



“Lát nữa.” Cung Võ biểu tình có chút bối rối, nhưng Cung Trường đưa lưng về phía nó nên cũng không thấy được.



Lúc Cung Trường tắm rửa xong, phát hiện Cung Võ vẫn còn ngồi trên giường động cũng không động, ngay cái màn cũng không bỏ xuống.



“Làm sao vậy?” Cung Trường một bên lau tóc một bên hỏi, cũng vừa vặn phát hiện hai ngày nay câu “Làm sao vậy” được nói nhiều nhất nha.



“Anh, chỗ làm của em nói em chỉ cần đi nốt hôm nay, ngày mai không cần tới nữa.” Cung Võ nói.



Cánh tay lau tóc của Cung Trường dừng lại, “Thật không? Đường đột vậy à?.”



“Vâng.” Cung Võ sắc mặt buồn rầu.



“Em cũng không biết tại sao lại vậy, hôm nay ông chủ của em bảo lên phòng nói chuyện, vừa vào cửa liền nói với em ngày mai không cần đến, nói bọn họ không thuê em nữa. Em cũng không biết hắn có ý gì, hỏi hắn, hắn chỉ nói cũng là vì công việc của hắn. Anh, không phải là em vô tình đắc tội ông chủ đó chứ?” Cung Võ ảo não vò đầu.



Nó hiện tại rất thích công việc này, hơn nữa cũng rất thích phân công tác này. Làm đến gần bốn năm, hiện tại đột nhiên bắt nó rời đi, nó căn bản là không biết như thế nào cho phải.



Cung Trường vô thức dùng khăn lau lau mặt, “Đừng lo, sau này sẽ tìm được việc mới mà. Em tay nghề hảo, có năng lực chịu khổ, cũng không sợ không có người nhận em. Anh, Từ Thiên, còn có La Dục sẽ thử đi hỏi xem tại sao bọn họ lại không cho em làm nữa. Được rồi, không còn sớm nữa, việc này có phiền lòng cũng vô dụng thôi, đi ngủ sớm một chút đi.”



“Nga.” Cung Võ là người sáng suốt, nghe anh trai nói như vậy nhất thời an tâm  không ít. Đáp ứng một tiếng, đứng dậy mắc màn.



“Di? Anh hai, trên cổ anh đeo cái gì?”



Cung Trường che sợi dây chuyền trên cổ, một lát sau mới ý thức được động tác có hơi lạ của chính mình, rất nhanh buông ra.



“Dây chuyền, bạn tặng.”



“Dây chuyền? Cũng không phải con nít, sao lại tặng anh thứ này?”



Quả nhiên giống với dự kiến của Cung Trường, Cung Võ vừa nghe đây là dây chuyền liền bật cười.



“Được rồi được rồi! Ngủ ngủ!”



Cung Võ nhỏ giọng ha ha cười bị anh trai đuổi lên giường, không hiểu được có phải do ngọn đèn sinh ra ảo giác hay không, sao nó lại cảm thấy được mặt của ông anh nó có điểm hồng hồng? Rốt cuộc sợi dây chuyền này là do ai tặng đây?



Cung Trường giém màn, tắt đèn, yên lặng ngồi một hồi lâu trong bóng đêm.



***



Buổi sáng ra quán, ngoài ý muốn lại chạm mặt lão cha, Cung Trường nhìn ông không nói chuyện, sau đó lướt qua.



Cung lão ba nhìn thoáng qua đứa con, khẽ cắn môi quay người đuổi theo. “Đại tử, con từ từ.”



Cung Trường dừng bước.



“Ta có chuyện muốn thương lượng với con.”



Cung Trường quay lại đầu, “Chuyện gì?”



Cung lão ba nuốt một ngụm nước miếng, chà chà tay nói: “Ta. . . . . . Muốn mượn một ít tiền để buôn bán được không? Ta nghe Tiểu Võ nói tiền trong nhà đều là con giữ, nên tiền lương của Tiểu Võ cũng là giao cho con?”



“Ông trước đó đã mượn tiền của Tiểu Võ sao? Sao lại không biết xấu hổ như vậy?” Cung Trường không chút nào che giấu ý châm biếm cha mình.



Cung lão ba bị lời nói bén nhọn trực tiếp của đứa con làm cho lắp bắp.”Ta, ta chỉ là mượn, cũng không phải không trả.”



“Không có.” Cung Trường xoay người bước đi.



“Từ từ! Mày có tiền cho mẹ mày mượn để buôn bán nhưng lại không cho tao sao?” Cung lão ba cao giọng.



“Ông nghĩ gì thế? Ông có phải đang sợ người khác không biết việc cha vay tiền con của mình có đúng hay không?” Cung Trường không kiên nhẫn quay đầu lại. “Ông nghe ai nói tôi cho mẹ mượn tiền?”



“Có người nói cho tao biết.” Cung lão ba muốn đứng thẳng lưng trước mặt đứa con lớn.



“Tôi nghĩ ông vẫn nên thành thành thật thật tìm việc mà làm đi, ông không hợp với những việc buôn bán như vậy đâu.”



“Mày nghĩ rằng tao không đi tìm sao? Mày có biết lớn tuổi như tao khi muốn tìm việc rất khó hay không? Cho dù là đi quét đường cũng phải có quan hệ mới xin được!” Cung lão ba có lẽ đã gặp nhiều trắc trở, nói chuyện tỏ vẻ rất căm giận bất bình.



“Vậy đi dọn phân cũng được.” Cung Trường nói xong xoay người bước đi, không trì hoãn một giây nào.


“Đội trưởng! Không cần cùng cái loại lưu manh vô văn hóa từng ngồi tù này nói gì cả! Dẹp quán !” Cảnh sát trẻ tuổi được gọi là Tiểu Chương kêu gào .



“Lưu manh? Vô văn hóa?” Cung Trường bị người khác hung hăng động đến chỗ đau.



Di chuyển thân mình, tới gần đám cảnh sát còn trẻ, “Các người hạ quyết tâm không bỏ qua cho tôi?”



“Cung Trường, bình tĩnh một chút!” Trần đại đội trưởng cuống quít đem chuyện năm ấy suýt bị đánh bỏ qua phía sau, “Chúng ta cũng không có biện pháp, cấp trên chỉ tên phải tịch thu quán của cậu. . . . . . A!”



Trần đại đội trưởng giờ mới để ý mình đã nói hớ, nhưng đã không kịp nữa. Cảnh sát họ Chương tuổi trẻ khí thịnh đứng ở phía sau nghe xong những lời này, dáng vẻ bệ vệ càng thêm kiêu ngạo, vung tay lên: “Các cậu có nghe không, cấp trên bảo chúng ta thu quán của tên lưu manh này! Đến! Tịch thu!”



“Tiểu Chương!” Trần đại đội trưởng không kịp ngăn cản, ngay khi tiểu Chương ra lệnh một tiếng, năm sáu cảnh sát khác từ trên xe tải nhảy xuống. Người thì cướp xe đẩy, người thì khiêng bàn, kéo ghế dựa, thậm chí còn có người xem xét sắp xuống tay với dụng cụ nấu ăn.



“Tao xem bọn mày có ai dám đụng đến quán của tao không!” Cung Trường đỏ mắt, hét lớn một tiếng đối với tên sắp lấy dụng cụ nấu ăn cho một cước, đá mạnh đến nỗi người nọ liền kêu lên thảm thiết.



“Lưu manh đánh người! Bắt nó lại!” Không biết ai kêu lên.



Mấy tên cảnh sát buông ra tay đang cầm đồ, như ong vỡ tổ xúm vào bắt Cung Trường. Cung Trường trái ngăn đón phải thì đá, đánh trúng người khác đồng thời cũng bị người khác đánh trúng. Nhưng hắn một bộ dạng hung dữ điên cuồng như muốn giết người, làm cho những tên thành quản chỉ dám kêu la chứ không dám tới quá gần.



“Đừng đánh! Đừng đánh!”



Trần đại đội trưởng ở bên cạnh gấp đến độ giơ chân, gã căn bản đã vô tình đem sự tình đến độ không thể vãn hồi. Gã vốn là nghĩ muốn thương lượng cùng Cung Trường, đầu tiên làm bộ thu quán lại, chờ thêm vài ngày sự tình qua đi, gã sẽ nghĩ biện pháp để Cung Trường mang tiền phạt tới chuộc lại sạp. Ai ngờ. . . . . .



“Không được động tới quán của tao! Cút! Cút cho tao!” Cung Trường liều mạng, xuống tay hoàn toàn không phân nặng nhẹ.



“Đánh hắn! Đánh hắn!” Tiểu Chương kia ở ngoài vòng luẩn quẩn kêu to chỉ huy.”Bắt tên lưu manh này lại!”



Trần đại đội trưởng mắt thấy sự tình sẽ không thể vãn hồi, người đến xem cũng càng ngày càng nhiều.



“Dừng tay! Tất cả dừng tay cho tôi——”



***



Thời điểm Cung nãi nãi ở trong sân rửa rau, thấy đại tôn tử nhà mình kéo lê một thân vết thương vào trong đại viện.



“Đại tử! Con làm sao vậy?” Cung nãi nãi sợ tới mức bỏ lại một nửa đống rau đã được rửa sạch, từ trên băng ghế nhỏ đứng lên. Bà đi đứng không tốt, không thể đi được quá nhanh.



“Không có gì.”



“Không có gì? Quần áo gần như đã rách hết còn nói không có gì? Vết thương của con. . . . . . Con không phải là đánh nhau đó chứ? Sạp đâu? Ai đang trông sạp?” Cung nãi nãi vừa vội vừa sợ.



“Bà nội, con nói không có việc gì thì nghĩ là không có việc gì. Bà không cần lo lắng, chuyện lớn thế nào con cũng giải quyết được!” Cung Trường muốn nở nụ cười, khóe miệng nhấc lên lại động đến vết thương.



Sạp cứ như vậy không có, hồn đồn quán Cung gia, thứ duy nhất để hắn có thể kiếm ăn cho gia đình đã bị cảnh sát dùng vũ lực tịch thu.



Về phần hắn, nếu không phải Trần đại đội trưởng cố ý buông tha cho hắn, hiện tại hắn hẳn là đang ngồi xổm trong đồn cảnh sát rồi, hoặc là sẽ bị mấy tên cảnh sát kia rảnh rỗi lại lôi ra đánh.



Hắn có tài cán gì? “Chuyện lớn thế nào cũng giải quyết được”, nói thật dễ nghe, nhưng hắn có khả năng ấy sao? Hắn lấy cái gì ra mà đấu? Có cách nào để đấu lại người có quyền?



Quá ngây thơ rồi! Khi nghĩ chỉ cần nhượng bộ thì sẽ không sao, nghĩ đến lần này sẽ không để bản thân dính vào rắc rối, không để Cung gia lâm vào tuyệt cảnh, sự thật thì như thế nào?



Cung Trường cố gắng ngăn hai tay run rẩy để tránh bị Cung nãi nãi phát hiện, hắn không thể ở trước mặt Cung nãi nãi tỏ vẻ yếu ớt được, hắn không thể hạ bả vai suy sụp trước mặt những người của Cung gia.



“Anh?” Cung Âm từ trong phòng đi ra, nhìn thấy thảm trạng của anh trai thì vẻ mặt khiếp sợ. Nhưng trong nháy mắt, khiếp sợ lại biến thành hối hận.



“Anh! Đều là em. . . . . .”



“Đừng nói! Không liên quan đến em! Bởi vì lần trước anh cãi nhau với người khác, hôm nay bọn chúng đến báo thù đem sạp đi, anh đuổi theo bọn chúng muốn đòi lại, kết quả lại bị đánh. Được rồi, không có việc gì, qua hai ngày anh đem tiền đến lấy sạp lại là được. Không cần việc gì cũng phải chuốc tội vào mình.”



Cung Trường tựa như không kiên nhẫn ngắt lời em gái, nói dối mọi chuyện đã xảy ra.



“Tiểu Võ đâu?” Khi lướt qua người em gái, hắn nhẹ giọng hỏi.



Cung Âm nhẫn bi ai, cố gắng dùng giọng bình thường hồi đáp: “Nó đưa ông nội đi bệnh viên khám mắt, mắt của ông không tốt nhưng không chịu nói ra, sáng nay khi Tiểu Võ cùng ông quét sân, phát hiện một mắt tựa hồ đã muốn nhìn không thấy, liền đưa ông đi bệnh viện .”



“Ừ. . . . Tiểu Võ có đủ tiền?” Nghe được một con mắt của ông nội rất có thể sẽ nhìn không được nữa, Cung Trường xúc động đấm vào cánh cửa.



Ông nội, ông nội mà hắn yêu quý nhất, cũng là người ông nội hiểu hắn nhất, bây giờ thế nhưng có thể bị mù một con mắt hắn cũng còn không biết, hắn chắc chắn không có tư cách nói muốn vực dậy Cung gia!



Hốc mắt nóng lên, lại không nhịn xuống kịp, một thứ ẩm ướt theo hai má chảy xuống.



“Hẳn là đủ, ” Giọng của Cung Âm có điểm chần chừ, “Ba cho nó tiền.”



Người kia bỏ tiền để chữa bệnh cho ông nội? Là số tiền mà hắn không cho đó sao?



Cung Trường không dám quay đầu lại, nói quanh co một tiếng rồi trở về phòng của mình.



Bên ngoài, Cung nãi nãi nhìn Cung Âm bi thương hối hận không thể che giấu đang đứng trước cửa, trong mắt tràn ngập nghi hoặc.