Hồn Đồn Than

Chương 20 :

Ngày đăng: 12:27 18/04/20


Có người cảm ơn, hiển nhiên cũng có người oán hận.



Lúc này, có một người cơ hồ đã sở hữu được hết thảy, kém vài bước nữa là còn có thể hô phong hoán vũ, hiện đang nghiến răng nghiến lợi với Lý Ứng Nhàn.



Đúng hẹn hắn đến lấy năm trăm vạn USD, nghĩ đến việc sắp được cầm một số tiền lớn như vậy, tim hắn tựa như đã ngừng đập 10 giây đồng hồ. Còn thiếu chút nữa đã hò hét luôn trong văn phòng.



Năm trăm vạn USD, đây là toàn bộ tài sản của thiếu niên kia. Mà ông già lúc ra khảo đề đã nói rõ rằng: lần cạnh tranh này không cho phép dùng số tiền ấy.



Nói cách khác, ai mở miệng xin ông già số tiền ấy, cũng chẳng khác nào bị loại khỏi cuộc chiến giành quyền thừa kế.



Khi nhìn đến cái số tiền này, hắn vạn phần khẳng định tiểu tử kia nhất định đã mở miệng với ông già. Hắn hiện chỉ đang chờ đợi ông già nói với hắn —— con chính là đại gia chủ tiếp theo của Lý gia.



Nhưng mà chờ mãi chờ mãi, một tuần sau ông già cũng không có phản ứng gì. Hắn không nhịn được nữa, gọi điện thoại cho ông già hỏi bóng hỏi gió.



Ông già trả lời chắc chắn: “Năm trăm vạn của con và nó vẫn còn ở ngân hàng.”



Một câu làm Lý Tranh từ nay về sau đứng ngồi không yên.



Nó thế nhưng không hề động đến số tiền kia, chẳng phải nó đang cần năm trăm vạn đó sao?



Đây chính là năm trăm vạn USD na! Đổi thành nhân dân tệ là gần bốn mươi triệu đó!



Lúc này Lý Tranh mới phát hiện, hắn thật sự biết quá ít về đứa em cùng cha khác mẹ này. Chỉ vì một người bạn thân mà có thể lập tức lấy ra năm trăm vạn USD? Hắn tự nhận hắn tuyệt đối không có được hào khí như vậy. Đừng nói là bằng hữu, cho dù là cha hay mẹ, hắn còn phải cẩn thận lo lắng tính toán một phen. Chủ yếu là, nó lấy đâu ra số tiền này?



Không được, hắn không thể tuột dốc như vậy! Hắn không thể ngồi đây chờ chết, trước hết hắn phải phong kín tất cả những đường tiến của nó!



Ta cũng không tin, ngoài năm trăm vạn này ra ngươi còn có thể kiếm tiền ở đâu nữa!



Hiện tại với hơn bốn triệu nhân dân tệ này, hắn có thể dễ dàng giải quyết nhiều chuyện.



Có tiền là có thể sai ma khiến quỷ, Lý Hàng, ta tuyệt đối sẽ không tặng vị trí này cho ngươi.



Đồng thời Lý Tranh cũng cảm thấy thời cơ đã đến, hắn bắt đầu chính thức tiến quân vào thị trường. Đồng thời, hắn cũng bắt tay vào việc chặn tất cả những con đường sống của đối phương.



Mà khi hắn bắt đầu triển khai cục diện thì lại phát hiện, cái tên Lý Hàng tựa hồ đã sớm nổi tiếng trong tầng lớp thượng lưu, mọi người khi nhắc tới Lý Hàng đều cười chúc mừng hắn: Lý gia các ngươi thật là anh hùng xuất thiếu niên a, người nào cũng giỏi.



Cái này cũng chưa tính là gì, đáng sợ nhất chính là, hắn đã chuẩn bị phương pháp giao hảo qua lại với nhân vật mấu chốt, mà lúc hắn nhìn lại, lại phát hiện phương pháp đó đã có một người trong Lý gia sử dụng.



Hắn lôi kéo làm quen với thị trưởng thành phố, ông ta mở miệng hay ngậm miệng đều là khen ngợi Lý Hàng, biểu tình cùng lời nói đều không một chút nào che giấu hảo ý với Lý Hàng.



Hắn đã từng lên kế hoạch hỏi cưới con gái của thị trưởng, nhưng đối phương chỉ mới mười tám tuổi, hắn vẫn hơi chần chừ. Mà khi hắn đi đến nhà thị trưởng để thăm dò, lại phát hiện cậu em họ của hắn bọc một đầu băng vải ăn cơm ở nhà thị trưởng. Thị trưởng giới thiệu cho hắn: “Cậu biết không, em họ của cậu học chung trường với con gái tôi đấy. Cậu ấy giúp con tôi rất nhiều, nếu không nhờ cậu ấy, Tiểu Bội nhà chúng tôi. . . . . .”



Nguyên lai là kế anh hùng cứu mỹ nhân cổ lỗ sĩ.



Ngay từ đầu hắn nghĩ rằng mục đích của đối phương giống hắn, nhưng sau khi tiếp xúc vài lần, hắn mới biết được Lý Hàng đã sớm nói rõ rằng chính mình đã có ý trung nhân, mà cô con gái của thị trưởng tên Tiểu Bội kia hình như cũng không thèm để ý điểm ấy, trái lại hoàn toàn coi Lý Hàng như anh em trong nhà.



Đối với gia đình thị trưởng, sự tồn tại của Lý Hàng như bù lại sự tiếc nuối khi bọn họ không có con trai.



Ngươi xem, tiểu tử kia diễn trò giả vờ đáng yêu, hoạt bát, năng động lại hiếu thảo! Nhất là nó còn có lợi thế là cái gương mặt kia!



Được rồi, việc kết giao hắn đã hoàn toàn chậm bước, nhưng hắn có thể không đi cửa sau mà trực tiếp tiến công. Mặt khác trừ bỏ hai nhân vật mấu chốt này, hắn hẳn là còn có vài người có thể hối lộ.



Nhưng vấn đề lại nảy sinh, lúc trước tài chính hắn còn yếu, chưa kịp lập tức tiến quân vào thị thường bất động sản, chờ sau khi hắn lấy được năm trăm vạn của Lý Hàng, kết hợp với điều kiện của mình, hắn liền vay ngân hàng một số tiền lớn.



Nhưng khi hắn tiến vào thị trường, đang chuẩn bị đánh trống khua chiêng đại náo một phen, thám tử mới nói cho hắn biết, công ty bất động sản mới thành lập mà đã rất có tiếng tăm dường như có quan hệ với em trai của hắn. Hiện tại công ty này đang cùng những công ty khác công khai đấu thầu mấy dự án cực kì quan trọng của thành phố.



Hai tháng trước? Khi đó chẳng phải là thời điểm Lý Hàng mới vừa về nước không lâu sao?



Ha ha, nguyên lai lúc đó ngươi cũng đã tính toán kỹ cả rồi. Ha ha ha!



Bất kể chuyện gì hắn cũng chậm chân hơn nó.



Hắn thực uể oải, hắn cố lấy dũng khí đi tìm ông nội, cũng chính là cầu cứu Lý gia gia chủ trước tiên.
“Này, không phải cậu nói hôm nay có buổi họp gì quan trọng với cậu sao? Không đi có sao không?



Ứng Nhàn cười ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ, “Không sao. Sau khi làm tốt phần chuẩn bị, ta cũng đã giao toàn quyền cho các “hiệp sĩ bàn tròn” của ta rồi, ta tin họ sẽ cố gắng làm tốt.”



(Hiệp sĩ bàn tròn: Theo truyền thuyết về Vua Athur vị vua thời Trung cổ, người khai sáng vương quốc Anh, bàn tròn là một chiếc bàn kỳ bí ở Camelot, nơi vua Athur và các hiệp sĩ của ông thường ngồi để thảo luận về các vấn đề quan trọng liên quan tới an ninh vương quốc. Tại chiếc bàn tròn này, tất cả những người ngồi quanh nó đều ngang hàng nhau, không ai là lãnh đạo. Ở đây là chỉ đồng bọn của A Nhàn.)



“Hiệp sĩ bàn tròn?” Không biết sao, trong mắt Cung Trường có điểm khinh thường.



Ứng Nhàn thở dài, y biết nếu nói ra cũng chả được khen thưởng hay gì. Xem đi, từ lúc A Trường của y biết đáp án về buổi tối kia xong, cũng chưa từng thấy dịu dàng hơn với y a.



Kỳ thật cái đáp án về buổi tối kia y nghĩ vốn đã là một quá khứ mơ hồ không nhớ rõ rồi, nhưng hồn đồn quán chủ họ Cung này bên ngoài nhìn thì võ tráng lắm chứ, kỳ thật bản chất đầu óc thì xoay chuyển nhanh không ai sánh bằng! Sao lại không dùng cách dụ y lên giường rồi bóng gió nói ra đi, lại trực tiếp lúc bị giam, cách một song sắt đột nhiên thắc mắc làm gì.



Tuy rằng y đã quen với cái lối suy nghĩ bay vọt như vậy của hắn, nhưng tại nơi này, dưới tình huống đó, y thật sự không nghĩ tới đối phương sẽ không sợ người trông coi nghe thấy mà hỏi một vấn đề nhạy cảm như vậy.



Sau đó y nói gì a?



Ứng Nhàn quả thực chẳng dự đoán được hết thảy phát sinh của ngày hôm đó.



Y. . . . . . Vẻ mặt cầu xin hỏi Cung Trường, có phải hay không sẽ cáo y tội giết người và cưỡng gian.



Cung Trường lầm bầm hai tiếng, đơn giản nói thời gian thăm đã kết thúc.



Ai! Việc duy nhất đáng ăn mừng ngày hôm đó chính là, người trông coi căn bản không lưu ý đến đoạn đối thoại của hai người họ. Bởi vì số lần y vào đó thăm thật sự rất nhiều.



“Ách, ngươi biết không, ở Mĩ ta có một công ty nha. Nhưng bởi vì tuổi còn trẻ, ta đã mời một người tài giỏi ngồi vào vị trí phụ trách đó rồi, bất quá cái này cũng không ảnh hưởng chuyện ta mới là chủ nhân thực sự của công ty đó. . . . . Ân. . . . . . Biểu tình hiện tại của ngươi, có phải là đang lo lắng cho ta hay không?” Ứng Nhàn cợt nhả hỏi.



“Cút!”



Ứng Nhàn lại thở dài, “A Trường, ngươi có thấy rằng thái độ của ngươi đối với ta có hơi khắt khe không?”



“Nga? Vậy sao?” Cung Trường cố ý ngửa đầu nghĩ nghĩ, “Vậy đổi thành. . . . . . Cút ngay tên ***! Thấy thế nào?”



“. . . . . . Đại lão gia, phiền lão nhân gia ngài vẫn là nên duy trì nguyên trạng đi.” ***? Còn ”cây” kia vẫn có ích mà? (if u know what I mean =))) )



“Vừa rồi cậu nói ở Mĩ cậu có một công ty, sau đó thì sao?” Cung Trường trong mắt mang ý cười. Nếu hắn hiểu được suy nghĩ hiện tại của đối phương, hắn đại khái sẽ không cười được như vậy.



“Sau đó?” Người nào đó lập tức ngẩng đầu, giây lát đã nhìn thấy ý cười lướt qua trong mắt A Trường của y, nhất thời sức sống lại bắn ra bốn phía, trên mặt toả sáng.



—— Nếu y hiện tại thật sự mang bộ dáng ba mươi bảy tuổi kia, vậy y bây giờ thoạt nhìn nhất định rất giống cái loại gọi là “bạn trai bé”, hoàn toàn bị đối phương nắm mũi dắt đi mà mặt vẫn ngời ngời hạnh phúc!



“Sau đó ta đem giá cả quy định trong nước báo cho bọn họ, tạo quan hệ với vài lão già có quyền để làm bước đệm, nếu không có gì ngoài ý muốn, bọn họ hẳn là phải trúng thầu lần này.”



Ngay tại lúc Lý Ứng Nhàn vừa nói xong, một trận rung từ trong túi quần y truyền ra. Vừa lấy ra đã thấy tin tốt do đồng bọn y gửi đến.



“Tin tốt?” Cung Trường thấy y cười đến tận mang tai là đoán ra.



“Ân!” Rốt cục cũng thành công!



Thấy tên đầy tớ vui vẻ như vậy, Cung Trường cũng nhịn không được có chút ý châm chọc.



“Tôi sao lại cảm thấy tiểu tử cậu mở công ty dễ dàng như vậy, mà tôi dù cố gắng như thế nào vẫn chỉ là chủ quán hoành thánh nho nhỏ? Nói xem, có phải do cậu so với ta thông minh hơn rất nhiều không? Hay vì cậu may mắn hơn?”



Không phải hắn muốn thể hiện sự bất mãn của mình với cuộc đời, hắn chỉ đơn thuần là thắc mắc thôi.



Ứng Nhàn chắp tay, dáng vóc tiều tụy, thành kính nói: “Ta nào dám cùng Đại lão gia ngài so sánh thông minh, tiểu nhân như ta. . . . . . chẳng qua vận khí tốt mà thôi, vừa lúc sinh ra trong Lý gia, lại vừa lúc có hai người cha. Một người cha trên danh nghĩa, và một người cha ruột.



“Người cha trên danh nghĩa thầm muốn lợi dụng ta, tranh thủ ích lợi, cha ruột thì vẫn muốn mang ta thoát ly sự quản lý của Lý gia. Ta ở nước ngoài bảy năm, nếu không phải có ông ấy âm thầm giúp ta, chỉ sợ sau khi về nước ta sẽ không dễ dàng đồng thời thành lập một tổ chức ngầm cùng hai công ty như vậy đâu.”



“Hai người cha?” Cung Trường kinh ngạc, chuyện này hắn chưa từng nghe Tiểu Hàng nói qua. Trong nháy mắt, trong đầu giống như hiện lên hình ảnh gì đó. . . . . . số tiền hàng trăm nguyên kia?



“Chuyện này rất dài, A Trường thân ái của ta, ngươi phải kiên nhẫn mà nghe ta nói. . . . . .”