Hồn Đồn Than
Chương 3 :
Ngày đăng: 12:27 18/04/20
Hai tuần sau, cuộc thi vào đại học mỗi năm một lần đã đến.
Cung Trường không có ai đi kèm, tự mình mang theo túi sách vải bố xanh vàng cậu đeo mười năm qua đi tham gia thi.
Người xưa mười năm gian khổ học tập, người nay mười hai năm, sau đó còn có bốn năm giày vò, mà bất luận công sức mười mấy năm hoa có giá trị hay không, những thứ học hữu dụng hay không, nó ít nhất đánh đổi được một loại địa vị trong xã hội biến tướng.
Vậy vì được một chút địa vị xã hội thảm hại như thế, cũng đáng không phải sao?
Cuộc thi qua đi, Cung Trường cũng không nói với người khác mình thi đỗ hay không, ngay cả Từ Thiên hỏi cậu, cậu cũng chỉ nhún vai không đáp như vậy.
Cung Trường cũng không muốn thay cha trả tiền, cậu cũng không có khả năng đó. Hiện tại cậu nghĩ cách làm thế nào xoay sở học phí học kì mới cho ba anh em, cũng không thể làm gì ngoài việc mở quán đều đặn.
Mấy ngày vừa rồi buôn bán ế ẩm cực kì, cậu vẻ ngoài không để ý, trong lòng lo lắng vô cùng.
Trong nhà mâu thuẫn giữa bà nội và mẹ đã đạt đến đỉnh điểm.
Trước kia mẹ đi qua khoảng sân nhà chú Phương chơi, bà nội cùng lắm mắng mẹ một chút, bây giờ bà nội dứt khoát đến đứng trước cửa, chỉ vào mũi chú Phương bảo chú đừng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, khiến cho chú Phương hết sức xấu hổ.
Mẹ tức giận đến nỗi trở về liền đập vỡ bình hoa bảo bối của bà nội.
Việc này không chỉ bà nội tức giận, mà ngay cả ông nội cũng trở mặt với mẹ, nói vài câu nặng nhẹ.
Từ lần cãi nhau đó về sau, mẹ có chút trở nên trầm lắng hơn, mấy ngày nay dáng vẻ càng như là có tâm sự, cứ nhìn Cung Trường muốn nói gì lại thôi.
Cung Trường biết rõ mẹ vay tiền chú Phương, nhưng bà nội lại mắng chửi như vậy, khiến cho nếu như vay tiền chú Phương, lại sẽ giống như thật có ý tứ gì bên trong, ban đầu muốn mượn, giờ không dám mượn. Cũng khó trách mẹ phẫn nộ, về nhà liền đập bể lọ hoa lớn nghe đâu là của thời Thanh -Mạt, vật giá trị duy nhất trong nhà, cũng là thứ bà nội yêu thích nhất.
Cha gặp phải chuyện như vậy, bà nội cũng không nỡ bán lọ hoa đó đi, đủ thấy bà quí lọ hoa bà gọi là vật gia truyền này bao nhiêu. Bây giờ để cho mẹ cứ như vậy đập vỡ đi, đương nhiên là phải hết sức đau lòng, kêu trời, oán đất rồi.
“Anh, anh!”
“Sao? Chuyện gì?”
Cung Trường lấy lại tinh thần, hỏi em trai đứng bên.
“Bọn anh Từ Thiên đến.”
Tiểu Võ ngẩng đầu hất hàm về phía một đám trẻ.
Cung Trường trông thấy liền nở nụ cười.
“Đám người các người, mỗi ngày ăn hoành thánh không ngán sao! Buổi sáng đi chơi ở đâu vậy?”
Từ Thiên khoát khoát tay, kéo cái ghế dài đặt mông ngồi xống. Đám theo sau kia cũng nhốn nháo rồi tự tìm ghế ngồi thành một vòng.
“Buổi sáng tụi tao đi hồ nhân tạo bơi, vốn định gọi mày, Từ Thiên nói mày đang bận nên đã không gọi. Ai, thế này là sao? Lão Đại, hôm nay gói xuống tay rồi hả?” La Dục vỗ vỗ vai Cung Trường, cà lơ phất phơ hỏi.
Ánh mắt Cung Trường lộ ra một tia hung dữ, đưa tay tát La Dục một cái.
“Bố mày gói xuống tay còn có thể ở đây mở quán bán hoành thánh! Ăn nói hồ đồ!”
Một cái tát này khiến cho La Dục hét thảm một tiếng.
“Lão Đại! Không phải tức giận như vậy! Ngày nóng coi chừng xuất huyết não! Tiểu Võ ngươi cười cái gì, còn không đi mua bánh nướng cho La đại ca đi!”
“Được, Tiểu Võ, em đi mua cho hắn, nhớ thu hắn phí vận chuyển!”
Từ Thiên đưa cho Tiểu Võ mười đồng tiền, nháy mắt bảo Cung Trường sang nói chuyện. Cung Trường kéo La Dục sang nấu hoành thánh giúp, sau đó thoáng chốc đã đi đến góc nhà.
“Việc gì?” Cung Trường bỏ hai tay vào túi áo trừng mắt hỏi.
“Đây. Khi nào trả lại cũng được.” Từ Thiên dúi vào tay Cung Trường một phong bì thật dày.
“Ở đâu ra đây?” Cung Trường không nhận, dù Từ Thiên rất khẩn thiết.
“Mày cần chi biết tao lấy ở đâu ra! Không ăn trộm, không ăn cướp là được! Nhiêu đây mày dùng trước, đợi vượt qua khoảng thời gian này mày có tiền trả lại cho tao là được rồi!”
“Không cần!” Cung Trường lập tức từ chối.
“Sao không cần?” Từ Thiên trừng mắt.
“Tiền bố mẹ mày, không cần!”
“Tiền bố mẹ tao chẳng phải cũng cho tao xài sao? Mày cầm đi!”
Lý gia, thật đúng là ngàn năm như một ngày!
Lý Ứng Nhàn cười lạnh.
Đáng thương nhất chính là đám người thừa kế, bị phân loại xuất sắc, yếu kém, có lẽ bọn hắn khi tiểu học căn bản không biết cái gì gọi là tranh quyền đoạt lợi nhưng sau khi trải qua giáo dục tẩy não mười mấy năm, tranh đoạt vị trí làm chúa nhà Lý gia đã trở thành mục tiêu duy nhất của bọn hắn!
Đáng hận nhất chính là, cho dù chính bọn hắn muốn rời khỏi, nếu nhánh gia đình hỗ trợ bọn hắn không chịu đồng ý, bọn hắn cũng chỉ có thể chịu đựng đến chết, chịu đựng đến lúc bị đối thủ tiêu diệt mới thôi!
Sở dĩ ở Lý gia, hạnh phúc nhất không phải là người có năng lực mà là hạng người vô danh lại tầm thường. Cha mẹ chân chính bảo vệ con mình, khi đối mặt việc chọn lựa người thừa kế, sẽ cố tình giấu giếm năng lực của con mình, giấu tài của nó, giấu sự sắc sảo của nó.
Thực đáng tiếc, cha mẹ Lý Hàng không phải là gia trưởng yêu thương con họ. Vì quyền lợi bọn họ và nhánh gia đình, họ đem đẩy Lý Hàng nhỏ tuổi vào giữa cuộc tranh đoạt vị trí gia chủ vô cùng khắc nghiệt.
Lý Ứng Nhàn có đôi khi nghĩ, nếu như không phải là y mạc danh kì diệu nhập vào trong cơ thể Lý Hàng, Lý Hàng có thể đã chết ngay trong nhiệm vụ thứ nhất ── hoặc là chết trong cuộc sinh tồn tàn khốc, hoặc là chết trong ám toán của những người được ứng tuyển kế tục kia.
Y đã giết một người trong số đó, thì bởi vì đối phương không nên dùng cái thứ gọi là tình huynh đệ, lừa lấy năm trăm vạn Mỹ kim y thật vất vả mới tích góp được, càng không nên đối với y âm thầm hạ độc.
May mà y không phải Lý Hàng, may mà là y, Lý Ứng Nhàn sớm đã trải qua rất nhiều phản bội và lừa dối, Lý Ứng Nhàn đương chúa thứ hai mươi mốt của Lý gia!
Y đã giết tên kia, thì cũng giống như trước kia xử trí những tên mưu đồ hại y hay đắc tội y vậy, vứt cho heo ăn, còn y chỉ ở một bên nhìn. Y thích ăn thịt heo như vậy, cảm thấy thiên hạ không có loại thịt nào ngon bằng.
Vẫn còn một Lý Tranh, sớm hay muộn y cũng đem cái tên họ Lý đó ném vào chuồng heo. Cả gan thuê người đẩy y vào bồn a-xít sun-phu-rit…
“Cay hay không cay?”
“Cái gì?” Lý Ứng Nhàn lấy lại tinh thần.
Cung Trường sốt ruột hỏi lại một lần: “Tôi hỏi cậu ăn hoành thánh cay hay không cay?”
“… Cay. Cho tôi bánh nướng nữa.”
Lý Viên, cách xa bảy năm, y đã trở về.
“Bánh nướng? Oắt con, mày coi bây giờ là mấy giờ rồi mà còn bánh nướng bán? Vậy mày có ăn hoành thánh không?” Hoành thánh vốn định thả vào trong nồi lại trở về trong bát Cung Trường.
“Khụ, ông chủ, ông chủ buôn bán như vậy sao? Nói chuyện dữ tợn như vậy.” Lý Ứng Nhàn hiền hòa cười.
“Ngại quá, tôi sẽ sửa! Cậu rốt cuộc có ăn hoành thánh không? Không ăn phiền nhượng lại chỗ ngồi, còn có người chờ!” Cung Trường cao cao tại thượng dứt khoát sẽ không làm bát hoành thánh này, chuyển sang đi rửa chén.
Lý Ứng Nhàn cũng chẳng muốn so đo với loại tiểu thương này, y đói bụng, mà gần bên này còn bán đồ ăn cũng chỉ còn lại có một quán này. Lại nhìn xem quán, quả thực có người đang chờ.
“Ông chủ, cho tôi dùng hai phần. Cay một chút. À, đừng cho hành.”
“Đừng cho hành? Oắt con, mày có biết ăn hành rất có lợi không? Chẳng những có thể tiêu khuẩn kháng độc mà còn có thể bổ não nữa! Thấy mày vẫn còn là học sinh trung học, anh đây cho thêm nhiều hành chút, không thu thêm tiền.”
Cung Trường nhếch miệng cười, nhanh nhẹn đứng lên, dùng khăn mặt vắt ở đầu đòn gánh lau lau tay, thoáng chốc đã đếm thấy ba mươi hai cái hoành thánh được ném vào trong nồi.
Tiếp theo là phối hợp nguyên liệu, rõ ràng đã ném cả một nắm hành to vào trong bát.
Giở một nửa hai cái nồi, đổ nước sôi vào trong bát, thấy hoành thánh sắp trở mình rồi, dùng cái muôi đảo đi đảo lại hoành thánh trong nồi rồi vớt tất cả lên.
“Đây, đang còn nóng ăn đi. Cẩn thận bỏng lưỡi.”
Cầm bát đặt ở trước mặt Lý Ứng Nhàn, nghe thấy có người kêu tính tiền, lập tức đi qua tính tiền, dọn bát, lau bàn, bảo khách nhân đang chờ ngồi xuống, toàn bộ động tác tốn chưa tới một phút đồng hồ.
Lý Ứng Nhàn xoa trán, nếu như thị lực y không tệ, vừa rồi ngón tay cái chủ quán hoành thánh kia tuyệt đối có chạm vào bên trong nước dùng hoành thánh.
Bất quá… Ngửi thấy hoành thánh thơm ngát, y nghĩ đến ngay cả hamburger người ta cắn một nửa rồi y cũng đã nếm qua, việc này thực sự không tính là gì.
Dùng thìa vớt ra toàn bộ hành xanh nổi phía trên ra, bỏ chúng vào hai tờ giấy cuộn y kéo ra. Nhìn thấy trong bát không còn màu xanh nữa, lúc này y mới từ từ chậm rãi ăn bữa tối.
Nhưng khi tính tiền lại bị ông chủ quán hoành thánh kia mắng cho một trận, nói y lãng phí, không chịu ăn lương thực tốt, còn nói y lãng phí hai tờ giấy cuộn của quán!
Lý Ứng Nhàn dở khóc dở cười.
Người ta gọi y một tiếng oắt con. Quả thực nhìn bên ngoài bộ dạng y mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng chân chính bàn về tuổi tác, y có thể lớn hơn ông chủ quán hoành thánh thoạt nhìn ước độ hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi kia ít nhất mười tuổi!
Một mặt ở trong lòng nói thầm tính khí ông chủ quán hoành thánh kia nóng nảy, một mặt cảm thấy bát hoành thánh vừa nãy để lại dư vị vô cùng.
Cũng đã hơn mười một giờ khuya, quán hồn đồn này của ông chủ cũng không thiếu người đang chờ, xem ra tay nghề của ông chủ cáu kỉnh cũng không tệ lắm.
Lý Ứng Nhàn nghĩ lần sau sẽ tới chiếu cố việc buôn bán của quán.
Mà khi Lý Ứng Nhàn nghĩ như vậy, vạn không nghĩ tới lần sau đó sẽ đến nhanh như vậy.