Hồn Ma Theo Dâm Phụ

Chương 1 :

Ngày đăng: 21:57 21/04/20


Ông cố của Hoa đã từng nói; kiếp trước của một người đẹp, ắt phải là

một loài hoa. Loài hoa đó phải tu luyện hàng ngàn năm để có thể đầu thai lên dương gian thành một người đàn bà đẹp.



Vì vậy, một người đàn bà đầu thai từ một loài hoa, nhất địnhphải đẹp tới khuynh nước nghiêng thành. Khó có người đàn ông nào cầm lòng

được khi đứng trươc một đóa thiên hương đó. Nhất là khi nàng đã để mắt

xanh tới họ. Nàng tên là Hoa, chào đời ngay vào đầu mùa xuân khi muôn

hoa đua nở. Hương sắc của nàng đã làm cho tất cả các trẻ sơ sinh khác

trong bảo sanh viện trở nên tầm thường. Mọi người đã nhìn cha mẹ Hoa như ganh ghét với cặp vợ chồng tị nạn của một xứ nghèo khó, chiến tranh,

lại có thể sinh hạ được một đứa con đẹp như thiên thần này.



Bởi vậy, ông cố Hoa lại càng quả quyết nàng chính là một loài

hoa đầu thai. Một bông hoa duy nhất của gia đình họ Nguyễn. Vì sau đó,

mẹ Hoa không sanh thêm một đứa con nào khác nữa. Ông cố rất thương Hoa,

nhưng khi nàng vừa cắp sách tới trường, ê a vài ba mẫu tự. Người đã qua

đời, và từ đó hình ảnh ông cũng từ từ mờ dần trong đầu óc non dại của

nàng.



Năm mười sáu tuổi, ba của Hoa cũng qua đời, và nàng còn nhớ rất

rõ mọi việc xẩy ra từ năm đó. Lúc ấy Hoa đang ở trong một trường nội trú của mấy bà nữ tu. Lúc này gia đình Hoa rất khá giả, cả cha mẹ nàng cùng chúi đầu vào công việc làm ăn. Cũng vì vậy, cha mẹ Hoa không muốn cho

nàng ở nhà một mình, nên Hoa phải ở trong trường nội trú này tại San

Francisco. Khi mẹ Hoa gọi điện thoại vô trường báo tin cha mất, Hoa vội

vàng xin phép bà hiệu trưởng trở về nhà ngay chiều hôm đó để đự đám táng người cha thân yêu của mình.



Cái tin đau đớn bất ngờ này làm Hoa choáng váng. Chiếc xe

Mercedes Benz đời mới nhất của cha nàng bị cán bẹp dí như tờ giấy. Người ta phải cắt xe ra từng ảnh để lôi từng bộ phận thân thể của ông ra.



Vì là người thành công lớn lao trong thương trường, nên tang lễ

cha nàng có rất nhiều bạn bè có tên tuổi tới tham dự. Hơn thế nữa, hồi

trước năm 75, cha nàng cũng là một người có thế lực trong chánh quyền,

và ông cũng ở trong một chánh đảng nên những người tới dự tang lễ có

nhiều khuôn mặt lớn trong cộng đồng tị nạn Việt Nam tại Mỹ.



Hoa phải rời đám bạn bè ở San Francisco, hấp tấp leo lên xe lửa

trở về với mẹ nàng ở San Jose ngay. Vô tình trong chuyến đi này, Hoa lại gặp ông Luận. Ông là người bạn thân của cha nàng lúc còn sống. Phong

cách oai nghi của ông đã hấp dẫn Hoa mãnh liệt và sau này không ngờ nàng lại say mê, thương yêu ông một cách thật mù quáng. Không biết có phải

vì ảnh hưởng khi Hoa còn thơ ấu. Ông Luận thường tới nhà nâng niu bồng

ẵm Hoa, dắt Hoa đi chơi, mua kẹo bánh cho Hoa ăn. Bây giờ những hình ảnh ấy biến thành tình yêu trai gái khi nàng vừa tới tuổi cặp kê.



Nhưng ngoài những điểm đó ra. Phải nói là ông ta cao lớn và thật phong độ, quả thật với dáng dấp này, ít có người đàn ông Việt Nam nào

sánh được cái oai phong như ông Luận. Với nước da ngăm ngăm đen, thân

thể cường tráng và những bắp thịt thậtrắn chắc. Ngày đưa cha Hoa ra

nghĩa trang. Ông mặc một bộ vét mầu đen, áo sơ mi trắng, nổi bật trong

đám quan khách. Cặp mắt của ông buồn thăm thẳm. Hoa chưa hề thấy một

người đàn ông nào hấp dẫn như ông. Tuy mới mười sáu tuổi, nhưng bỗng

nhiên nàng bị rơi vào sự thu hút của một mãnh lực thiên thần tình ái

ngất ngư không tưởng.



Sáng hôm đưa cha Hoa tới nơi an nghỉ cuối cùng xong, có một số

bạn bè theo về tận nhà để chia sẻ những bất hạnh, không ai ngờ đã đổ

xuống gia đình nàng như vậy. Trong đó lại có ông Luận, nhưng ông không

tới liền khi đám tang vừa chấm dứt, mãi tới chiều tối mới lái xe tới.

Lần này ông ta mặc một bộ đồ veste mầu trắng. Dáng điệu của ông Luận

càng thêm hào hoa phong nhã, cặp mắt của ông 16ng lánh phản chiếu ánh

đèn trông thật oai phong.



Hoa lén nhìn ông ta suốt buởi nói chuyện với mẹ. Có lẽ từ ngày

tới tuổi dậy thì, Hoa chưa hề thích một người đàn ông khác phái nào như

thế. Vì sinh ra và lớn lên tại Mỹ, lứa tuổi những đứa như Hoa trưởng

thành rất sớm, ngay trong trườnghọc, đã có nhiều bạn trai ve vẫn tán

tỉnh nàng. Nhưng Hoa chưa hề rung động bởi những thằng con trai khác màu da, trông lấc cấc, ngờ nghệch tới ngu độn.



Có phải là định mệnh, Hoa đã gặp ông Luận trong hoàn cảnh cô đơn và buồn tủi này. Nàng nhìn ông mộtcách chăm chú và có cảm tưởng nhưông

là một người gần gủi và thân thiết nhất trong gia đình mình, khác hẳn

với những người trong đám quan khách tới phân ưu như cho có lệ.



Sau bữa cơm tối, mọi người đều ra vườn sau uống trà. Hoa nghe thấy ông Luận nói với mẹ nàng:



- Cúc này, từ nay trở đi, em phải cố gắng chấn tỉnh để đối phó với cuộc sống sau này.



Mắt mẹ Hoa tràn dầy cảm kích. Có lẽ không phải mộtí mình Hoa mà

cả mẹ nàng cũng đang cảm thấy ông Luận là người gần gủi nhất của gia

đình lúc này.
mọi vật thể có thể đi ngang qua thân thể chàng. An thử trắc nghiệm lại,

chàng từ từ nhướn mình ra ngoài và cứ thế An chui ra khỏi chiếc xe. Mừng rỡ, chàng vội chạy lại bên cái xác của mình, hỏi anh lính chữa lửa:



- Các ông định đem xác tôi đi đâu đây?



Anh chàng lính chữa lửa vẫn điềm nhiên gói ghém cái xác chàng

lại, không nói năng gì. An sợ vì trời mưa lớn quá anh ta không nghe mình nói gì nên cố nói lớn hơn:



- Anh ơi, anh định mang cái xác tôi đi đâu đây?



Anh chàng lính chữa lửa bỗng quay qua nói với người y tá của chiếc xe cứu thương:



- Thôi, nhiệm vụ tụi tôi tới đây là xong rồi đó nghe cha. Bây

giờ tới phiên các anh đó. Đem thằng cha này về xào nấu gì thì làm đi.



Nói xong, anh ta vác đồ nghề, quay ra sau, đi về phía chiếc xe

chữa lửa. An thấy mình như không có mặt ở đây thì phải. Mọi người đã

không nhìn thấy chàng, không nghe thấy chàng nói và cũng không đụng chạm được vào thân thể chàng nữa. Như thế có nghĩa là họ đã cắt đứt hẳn mọi

sự liên lạc với An. Chàng đang sống ở một thế giới khác, một thế giới

hoàn toàn biệt lập với những người mà trước tai nạn xe cộ này chàng là

một phần tử sinh hoạt như họ.



Cái thế giới lạ lùng này bây giờ hiện diện ngay trong. cuộc sống của chàng, nhưng lại hoàn toàn cách biệt.



Người y tá vừa đẩy chiếc băng ca chở xác An lên xe cứu thương.

An vội vã chạy theo. Chàng muốn biết người ta sẽ làm gì với cái xác của

chàng. Tự nhiên An nghĩ tới vợ con. Bây giờ Cúc và Hoa ở đâu. Giờ này có lẽ Cúc đang chờ chàng về ăn cơm. Còn Hoa chắc chắn là đang phải học bài trong phòng tại trường nội trú ở San Francisco rồi. Kỷ luật của các

loại trường học này rất khó khăn, cũng vì thế



mà chàng đã gửi đứa con gái duy nhất của gia đình ở đó ăn học.

An đã nhìn thấy cảnhcon cái củabạnbè hư hỏng không biết là bao nhiêu.

Cái xã hội có sự tự do quá trớn như ở đất nước Hoa Kỳ này, không thể nào hợp với sự giáo dục và nếp sống khắc khổ của những người di dân

nhưchàng được. Nới tay quá thì con hư, xiết lại như phong tục tập quán

của người Việt thì luật pháp ở đây không cho phép. Cũng vì vậy chàng cảm thấy bất lực, nên chỉ còn cách nhờ chính những người bản xứ này dạy dỗ

đứa con gái cưng duy nhất của mình. Từ trước tới nay, ngay từ khi còn ở

Việt Nam, An đã tin tưởng vào sự dạy dỗ của các trường học của các nhà

tu hành. Họ có một cách giáo dục lớp trẻ tuyệt hảo để trở nên những

người hữu dụng trong xã hội. Chỉ có điều nơi đây học phí rất cao, nhưag

với khả năng của An bây giờ chàng không phải lo lắng gì điều đó. Hơn

nữa, cũng chỉ có một đứa con duy nhất thì cũng có thể cáng đáng được, và cuối năm, tiền học phí đó còn có thể trừ vào tiền thuế chút ít nữa nên

cũng chẳng ăn thua gì.



An theo người y tá chui vô xe cứu thương, chàng ngồi ngay bên

cạnh cái xác của mình. Thân thể của An sau tai nạn xe đã nát bấy. Đầu

cổ, chân tay máu me đầm đìa. Bây giờ máu đã đọng lại khắp nơi trông thực gớm ghiếc. Khi xe ngừng lại, An lại lẽo đẽo theo sau những người y tá

đẩy xác chàng vào mộtcănphòng. Họ khênh xác chàng đặt lên một cái bàn,

lấy khăn gói kín lại rồi đi ra. An thấy nơi này lạnh lùng và rờn rợn.

Chàng thấy ở lại đây cũng chẳng ích lợi gì nên chậm chạp đi ra ngoài. Có lẽ An phải về nhà coi vợ chàng đã biết gì về tai nạn này chưa. Nhưng

chàng vừa đi ra khỏi cửa, định tìm phương tiện nào về nhà cho nhanh thì

đã thấy vợ chàng đang tất tưởi chạy vô cổng nhà thương. An buột miệng

kêu lên:



- Cúc Cúc, anh đây nè.



Cúc vẫn cắmđầu đi nhưchạy, mặtnàng nhợt nhạt không còn một hột

máu. Cái tin động trời này làm tâm thần nàng hoảng hốt nên vội vã lái xe tới nhà thương ngay. Người ta đưa nàng xuống nhà xác coi mặt chồng rồi

làm giấy tờ cho Cúc lo đám táng. Nàng như người mất hồn. Mọi công việc

hình như tất cả nhân viên ở đây lo lắng và chu toàn cho nàng llết. Cúc

chỉ còn biết gật đầu, lắc đầu và ký tên. Nếu lúc này nàng biết có hồn An đang đi bên cạnh Cúc chắc nàng cũng không tới nỗi nào như bây giờ.

Nhưag khổ nỗi, An bây giờ chỉ như một cụm khói, một cái bóng lẽo đẽo

theo bên cạnh nàng mà không giúp đỡ gì được Cúc cả.



Nỗi khổ tâm của An còn ngàn lần hơn Cúc, chàng như người điên

dại, nhẩy múa, la hét, thủ thỉ, sô đẩy. Nhưng dù cho chàng có làm gì thì làm, không ai ở chung quanh và cả Cúc nữa cũng không biết sự có mặt của chàng. Cuối cùng rồi An cũng mệt mỏi, chàng chỉ còn biết dương mắt nhìn những người chung quanh sinh động mà chàng chỉ là một cái bóng bên lề

cuộc sống của mọi người.



Cứ như vậy, An đứng nhìn bạn bè, người thân, lo lắng cho ngày

tang lễ của chàng. Những khuôn mặt bạn bè, người thân ủ rũ làm chàng

cũng phải ứa lệ. Con gái An cũng đã trở về, nó đỡ hơn vợ chàng nhiều,

không khóc lóc thảm thiết như mẹ nó. Nhưng nét khổ sở buồn tủi hằn rõ

trên nước da trắng nõn con gái ấy của Hoa.