Hồn Ma Theo Dâm Phụ

Chương 11 :

Ngày đăng: 21:57 21/04/20


Sau một màn vật lộn tơi bời, cho tới giờ phút này Chín vẫn không hiều

tại sao Lý lại biết được chuyện thầm kín của mình với Bầy thi sĩ. Nghe

Lý kẻ lể, bà tự nghĩ không lý cậu Hai Trạng đã nhập xác vô nàng thực sự

mà khai ra việc làm lén lútcủa mình với Bẩy thi sĩtrước mặt mọi người

thực hay sao? Chín ngần ngừ hỏi:



-Tôi hỏi thực... cô Bẩy. Chuyện cô nói tôi làm bộ giả vờ Cậu Hai Trạng nói cái gì xin kể rõ cho tôi nghe. Đừng có tự nhiên nổi cơn tam

bành lên nói chuyện tào lao vu oan giá họa cho người ta như vậy là không được.



Lý nhìn chồng căm tức, nói lớn:



- Đó anh Bẩy, anh nói đi. Nói đi cho người yêu của anh nghe, để

bả khỏi thắc mắc nữa. Đừng để tôi phải nói. Bả lại bảo tôi vu oan cho

bả. Hai người có làm gì với nhau thì tự nói cho nhau nghe đi.



Bẩy thi sĩ thấy lúc này yên lặng là vàng nên ngồi tỉnh bơ, nhìn

lên trời như đang tìm vần thơ, mặc cho ai nói gì thì nói. An thì đứng

dựa vô bàn thờ từ nãy tới giờ nhìn mọi người mà không biết phải làm gì.

Còn bé Hai thấy mẹ và Lý đánh nhau lúc đầu cuống lên, chạy vòng vòng, la hét. Nhưng nào có ai nhìn thấy, hoặc nghe thấy gì đâu. Bởi vậy chỉ một

lúc sau, cậu ta cũng như An đứng trơ trơ mà nhìn.



Bỗng An nghĩ; tại sao không nhân cơ hội này, khích cho bé Hai

nhập xác bà Chín nói rõ chuyện gia đình chàng. Không chừng sự xuất hiện

của bé Hai trong giờ phút này vừa giúp chàng, vừa giúp vợ chồng Bẩy thi

sĩ làm hòa với nhau. Chàng quay qua bé Hai nói:



- Bé Hai à, cháu nhìn thấy cô Bẩy có tức cười không?



Bé Hai từ nãy tới giờ rầu rĩ, tự nhiên nghe An nói vậy, nhìn chàng hỏi:



- Chú nói cô Bẩy tức cười cái gì?



An mỉm cười, nói:



- Cháu coi kìa, cô ta bị mẹ cháu xé rách hết quần áo mà cứ ngồi đó khóc như em bé ấy.



Mặt bé Hai hơi tươi lên, nói:



- Ừ héng, sao cô Bẩy không biết mắc cỡ hả chú. Coi kìa, hì hì...



- Cháu có muốn chọc cho cô Bẩy điên lên chơi không?



Bé Hai lắc đầu nguầy nguậy.



- Không đâu, không đâu... cháu chọc cô ấy, cô ấy lại đánh mẹ cháu đó.



An cười ha hả thực sảng khoái, nói:



- Chú có cách làm cho cô ấy sợ mẹ cháu thì sao?



- Chú làm sao?



- Chỉ là cháu có muốn không đã, chú làm liền.



Bé Hai gật đầu.



- Dạ, chú làm đi.



An giao hẹn.



- Nếu cháu muốn thì phải nghe lời chú chịu không?



- Chịu mà.



- Bây giờ cháu cười đi.



Bé Hai hỏi lại:



- Tự nhiên chú bảo cháu cười làm chi vậy?



- Thế cháu muốn nhập vô xác mẹ cháu thì phải làm sao?



- Hàng ngày khi nào mẹ cháu muốn thì cháu mởi nhập vô xác mẹ cháu được...



- Còn như mẹ cháu không muốn thì sao?
- Bé Hai, bé Hai... cháu làm sao vậy?



Bé Hai thều thào thở hắt ra. Một chiếc lưới từ trên cao chụp

xuống ngay chỗ cậu bé nằm. An biết ngay là chuyện gì đang xẩy ra. Chàng

cắm đầu chạy một mạch, không dám ngoái cổ lại. An nhất định phải ở lại

dương thế này để trả thù. Chàng chưa thể về địa phủ được. Tiếng bé Hai

thánh thót đằng sau:



- Chú An... chú An... ở lại giúp mẹ cháu nhe. Cháu thương chú lắm...



Bẩy thi sĩ quay số điện thoại gọi liền. Trong khi đó Luận đang

ôm Cúc trong phòng ngủ. Hai vạt áo ngủ của nàng không được cột lại, rủ

xuống hai bên, để bộ ngực trần trụi lồ lộ vươn cao trắng ngần. Nàng đang ngồi trên đùi Luận, hai tay bá lấy cổ chàng. Má áp sát mặt Luận, mắt

nàng nhắm lại để nghe rõ hơi thở của chàng hừng hực trên da thịt. Luận

luồn mộttay qua lưng quần Cúc Nàng hơi nhướn mình và dạng chân rộng ra

hơn nữa. Bỗng chuông điện thoại reo vang. Luận cằn nhằn, rút tay ra khỏi quần Cúc, nhấc điện thoại nói:



- Alô... alô.



- Anh Luận hả, khỏe không?



Luận nói nhát gừng:



- Dạ... cũng bình thường thôi anh.



- Lễ Giáng Sinh gọi điện thoại chúc mừng anh vui vẻ nhé.



- Dạ... dạ, cám ơn anh. Anh đang ở đâu đó.



Có tiếng cười lớn..



- Đang ở nhà chứ ở đâu nữa cha nội. Bộ anh đang khám bệnh cho cô nhân tình mới nào đó nữa phải không, bố ?



Luận dở khóc dở cười, nói:.



- Xin lỗi anh, anh gọi điện thoại số nào đó.



Nghe người gọi máy trả lời xong, Luận nhăn mặt, nói:



- Đúng là số điện thoại của tôi, nhưng mà tôi không phải là bác

sĩ. Hơn nữa, đây là số điện thoại ở nhà tôi, chứ không phải là văn phòng bác sĩ Luận nào đâu. Anh lấy số điện thoại này ở đâu ra vậy?



- Ồ, ồ xin lỗi anh, tôi ở tiểu bang khác, có người bạn là bác sĩ Luận ở San Jose nên hỏi tổng đài họ cho số anh. Xin lỗi anh nhé.



Cúc thấy Luận ậm ừ, nhìn chàng hỏi:



- Ai gọi điện thoại vậy anh?



Luận gác máy điện thoại vào chỗ cũ, trả lời:



- Thằng cha cô hồn mắc gió nào đó, ở tiểu bang khác gọi qua đây chúc mừng Giáng Sinh cho bạn, nhưng mà lộn số.



Cúc cười khúc khích..



- Ít nhất tự nhiên mình cũng có người chúc mừng Giáng Sinh phải không anh.



Luận mỉm cười.



- Em có biết nó nói gì không?



- Nó nói gì hả anh?



- Nó bảo anh đang khám bệnh cho cô nhân tình mới nào đó nữa phải không?



Cúc bật cười thực lớn.



- Nó có nói sai đâu.



Luận xô Cúc xuống giường, đè nàng ra. Vục mặt vô bụng nàng.



- Vậy thì anh phải khám em một tăng nữa mới được. Hàm râu mấy

ngày chưa cạo lởm chởm của Luận cọ trên da bụng làm Cúc cười ré lên.



- Nhột... nhột quá đi anh Luận ơi.