Hồn Ma Theo Dâm Phụ

Chương 16 :

Ngày đăng: 21:57 21/04/20


Tất cả những gì nàng đã nói với Luận nàng còn nhớ rõ như in vào đầu, dù

là những chuyện nhở nhặt nhất. Nhưng Luận đã không thèm nhớ tới lời hứa

yới. nàng.



Chàng không giữ nàng trong trái tim chàng. Không buồn nghĩ tới

tình yêu của nàng đối với chàng. Chàng đã phản bội nàng để lấy mẹ nàng

và bây giờ sắp sửa trở thành cha ghẻ nàng. Đó là câu chuyện không thế

nào tưởng tượng được.



Ba người bạn trẻ thấy bỗng nhiên Hoa nghẹn ngào như muốn khóc, ai nấy đều sững sờ. Sau một vài phút im lặng, Rose hỏi:



- Người đó là ai vậy?



Hoa như chợt tỉnh từ cơn mộng, nàng vội tlả lời:



- Không là ai cả.



Nói xong Hoa cố giữ vẻ thản nhiên, tiếp:



- Cha ghẻ tao thôi mà.



Rose đưa ly rượu vô môi Hoa nói:.



- Mày có điên không? Nó là thằng đàn ông phản bội, sắp cưới má

mày mà mày giữ lời hứa cái nỗi gì. Chính y phản bội mày trước. Nó là

thằng chó đẻ mọi rợ nhất trên đời này. Hãy quên loài cầm thú đó đi.



- Nhưng ông ta có hứa gì với tao đâu.



Rose bực tức.



- Ngay cả lời hứa nó cũng không thèm nói thì mày việc gì phải quan tâm tới nó chứ.



Nghe Rose nói vậy, nỗi bất bình tự nhiên nổi lên trong lòng Hoa

cuồn cuộn. Nàng tự nghĩ: Bây giờ nhất định là chàng đang ôm mẹ nàng

trong lòng, diễn lại cái cảnh ái ân cuồng loạn tối qua. Hai người chắc

chắn đang vặn vẹo trên giường ngủ và hưởng thụ những khoái lạc mê hồn.



Hoa vừa ghen vừa tức. Hoa g~ận mình bấy nhiêu nay đã yêu Luận

tới mù quáng. Nàng càng căm thù Luận và mẹ nàng. Ly rượu Rose kề trên

môi Hoa, nàng ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.



Chất men nóng hừng hực, chạy dài theo cổ họng làm Hoa rùng mình.



Cả ba người cùng vỗ tay hoan hô.



- Chịu chơi thực.



Bob cườl cổ võ.



- Thì ra Hoa không uống thì thôi, đã uống thì làm một hơi cạn sạch. Bái phục, bái phục.



Hoa lấy tay quẹt những hạt rượu còn dính dưới môi nói:



- Tao phá lời hứa rồi.



Rose nắm tay Hoa nói:



- Không đúng. Bây giờ mày uống rượu mừng Chúa ra đời chứ có uống rượu mừng sinh nhật mày hai mươi mốt tuổi đâu mà mất lời hứa với người

đó.



- Đúng rồi.



John vỗ lên vai Hoa thực mạnh và chàng lại rótcho Hoa một ly rượu nữa. Hoa nhìn ly rượu, người nàng lâng lâng.



Bob cười ha hả:



- Uống đi Hoa. Đây là nhà tôi, dù cho đứa con nít lên ba cũng có quyền uống rượu.



Vừa nói Bob vừa rót đầy ly cho mọi người.




Nàng nhẩy lên như điên dại, chạy như bay vào buồng tắm, đóng cửa lại. Nhìn vô tấm gương lớn ráp bên tường, Hoa nhìn thấy tấm thân lõa lồ của mình. Nàng chẳng thấy có gì khác lạ, nhưng Hoa biết chắc đã hoàn

toàn thay đổi. Không thế nào trở lại như trước kia được nữa.



Người Hoa choáng váng trước một sự thực quá phũ phàng. Nàng xấu hổ và tức giận. Hoa lại thét lên:



- Không... Không... không thế nào như vậy được?



Hoa nhào xuống sàn nhà.



Cũng lúc đó, nàng nhìn lên thấy Bob, John và Rose cả ba cùng trần truồng.



- Chuyện gì vậy?



Rose lên tiếng, giọng hốt hoảng. Hoa vùng dậy.



- Đừng đụng đến tôi.



Bob nói:



- Hoa đã uống rượu say.



Hoa giấu mặt ra sau nức nở khóc.



- Tụi mày làm tao say.



Rồi không để ai kịp nói gì, nàng quay nhanh lại chỉ tay vô mặt John thét lên:



- Mi thừa lúc tao say rượu đã làm nhục tao.



John ngỡ ngàng, nói:



- Hoa nói gì kỳ vậy. Chính em ôm lấy tôi, đòi hỏi thỏa mãn đấy chứ.



- Ơ?



- Hoa còn nói với tôi rằng: Đừng bỏ rơi Hoa. Hãy hỏi Bob và Rose xem có đúng không. Chúng nó nằm cạnh chúng mình, chắc chắn phải nghe

rất rõ.



Hoa đưa tay bịt miệng mình lại. Làm sao nàng có thể chịu đựng

được sự thực phũ phàng này. Cảnh tượng đêm qua lần lượt hiện rõ từng hồi trong đầu nàng, nhưng chỉ có điều rõ ràng, người tối qua là Luận chứ

đâu có phải John.



Hoa òa lên khóc, nàng lăn xuống đất. Như vậy là hoàn toàn xụp đổ. Nàng lại thét lên:



- Các người cút đi, cút ra ngoài hết! để cho tôi yên. Rose đẩy

John và Bob ra ngoài, đóng cửa lại. Con nhỏ lấy một cái khăn, nhúng vào

nước nóng xong đưa cho Hoa.



- Thôi.Hoa ớừng khóc. nữa. Dù cho bây giờ có chửi rủa thằng John cũng vô ích. Tối qua thực tình chính tai tôi nghe thấy Hoa ngỏ lời muốn nó làm tình cơ mà.



Hoa vừa khóc vừa nói:



- Nhưng lúc đó tạo say rượu. Tại sao mày không bảo vệ tao mà lại để nó làm như vậy.



Rose sẵng giọng:



-Mày còn nói cái gì nữa? Chính mày muốn uốngrượu rồi mới nổi cơn lên muốn đàn ông cơ mà.



- Ơ ơ tại sao vậy?



Rose lại nói, giọng nó có vé bưc tức:



- Đàn bà muốn đàn ông, có ai lại phản đối. Mày đừng đổ tội cho người khác nữa.



Hoa không còn nói được gì hơn là ấm ức khóc. Nước mắt chan hòa,

những giọt nước mắt ngày hôm nay phải chăng là để tiễn đưa một đóa hoa

đã tới lúc tàn úa. Nàng nghĩ tới cha, phải chi ổngkhông mất sớm như thế

này làm gì nàng chịu khổ.