Hồn Ma Theo Dâm Phụ

Chương 3 :

Ngày đăng: 21:57 21/04/20


Bây giờ ở nhà chỉ còn mộtmình Cúc. Nàng và Luận vừa đưa Hoa lên San

Prancisco để trở lại trường học. Sau khi đưa Cúc về, Luận cũng đã ra về

nhà chàng rồi. Căn nhà này chưa bao giờ thấy trống trải và lạnh lẽo như

bây giờ.



Cúc mở máy truyền hình lên coi cho đỡ buồn. Hình ảnh quen thuộc

của những chương trình truyền hình hàng ngày nàng coi một cách thích thú bên cạnh An, bỗng nhiên hôm nay trở nên nhạt nhẽo và thật vô vị. Nàng

không còn thấy hứng thú gì với nhân vật trong những chương trình này

nữa.



Cúc tắt máy, rồi lại bật lên. Nàng không chịu nổi sự im lặng tới rợn người trong căn nhà rộng lớn này. Mới có vài tiếng đồng hồ mà nàng

đã tưởng như hàng thế kỷ. Tự nhiên Cúc thấy ân hận khi ép buộc Hoa trở

lại trường học nội trú. Bây giờ chỉ còn lại hai mẹ con, tại sao nàng lại nhất định bắt Hoa phải ra đi. Rồi đây với cái không khí lạnh lẽo và

vắng vẻ này, nàng có thể chịu đựng được bao lâu.



Nhưng sự thực Cúc không ở nhà một mình. Ngay bên cạnh nàng là

An. Chàng ngồi bó gối, nhìn cô vợ xinh đẹp và trẻ trung của mình lo âu,

sợ hãi mà lòng đau đớn không không nguôi. An than trời trách đất sao bắt chàng lìa cuộc thế sớm



sử như thếnàý. Bây giờ ngồi đây mà nhìn người vợ lo âu sợ sệt

giữa đêm khuya mới phải làm sao. Chàng hoàn toàn bất lực chỉ vì hiện nay ngồi đây nhưng lại xa cách ngàn trùng. Chàng đang sống ở một thế giới

khác, một thế giới vô hình, cách biệt với loài người. An chỉ còn biết

lấy mắt ngó những sợ hãi lo âu của người vợ trẻ giữa đêm khuya này. Cúc

đang cô đơn. Nhưng làm sao nàng biết được có



An nơi đây.



Cúc ngồi coi truyền hình một hồi, nàng định đi ngủ, nhưng khi

leo lên giường không thế nào nhấm mắt được. Cúc bật đèn, cởi bỏ quần áo

đi vô phòng tấm. An lững thững theo vợ. Cúc vặn nước nóng cho đầy bồn

tắm, pha cho nước âm ấm, đổ một chút nước hoa rồi leo.vô ngâm mình trong nước. Thân thể trắng ngần lồ lộ của Cúc làm An run lên. Chàng muốn ôm

lấy nàng như mọi khi, nhưng làm sao bây giờ. Cái thân thể sương khói này chỉ là một hồn ma thôi. Chàng không còn là một con người nữa. An tiếc

rẻ cho những ngày tháng đã qua. Chàng đã bỏ bê người vợ trẻ nõn nường

nhưthếnày để lao đầu vào việc kiếm tiền ngày đêm. Hồi đó chàng làm gì có thì giờ rảnh rỗi mà ngồi chiêm ngưỡng thân hình vệ nữ của vợ như bây

giờ đâu.



Với cái tuổi ba mươi mấy hơ hớ thế kia mà góa chồng làm sao nàng chịu nổi. Ngay cả khi An còn sống, nhiều khi Cúc đã làm cho chàng đảo

điên trong vấn đề chăn ối chứ nàng có yếu đuối gì đâu. Hồi đó, nhiều lúc An đã phải lén lút uống thuốc kích thích vì tuổi tác chàng lớn hơn nàng nhiều quá. Sinh lý suy nhược. Có lẽ cũng vì vậy mà chàng đắm mình trong thú vui làm giầu và nhậu nhoẹt để bù đắp vào cái thiếu hụt sinh lý vì

tuổi tác. Bây giờ nghĩ lại quả thực chàng đã quá ích kỷ với vợ con. Nhất là Cúc hơ hớ như thế này, nàng phải chịu đựng ra sao đây.



Hai bàn tay Cúc đang rà lên khuôn ngực đầy ăm ắp cho nước trào

lên hai gò bồng đảo căng tròn ấy. Nàng thấy that dễ chịu. Mùi thơm của

nước hoa và hơi ấm của nước nóng làm tinh thần Cúc bớt căng thẳng. Nàng

từ từ nhắm mắt, duỗi thẳng chân, hơi dạng ra một chút và chậm chạp hít

không khí thật đầy lồng ngực. Bộ ngực Cúc càng vung lean khi hơỉ thở đầy ắp buồng phổi.



Nhìn ngắm thân thể Cúc một hồi càng làm An run rẩy hơn trước.

Chàng tiến tới sátbồn nước, đưa tay vuốt ve thân thể nàng. Nhưng bàn tay chàng không có một cảm giác gì hết. Những ngón tay lún vô thân thể Cúc

như cõi chân không. Chàng ôm lấy mặt nàng, nhưng khuôn mặt ấy chìm vào

làn sương khói xấc thân An. Chàng đành bất lực, ôm mặt khóc rưng rức.

Trong khi ấy Cúc vẫn thản nhiên trong hơi thở đều đặn dưới làn nước thơm tho, nàng làm sao biết được có hồn chàng đang ước ao vuốt ve thân thể

nàng.



Không biết Cúc đang nghĩ gì, tự nhiên An thấy trên khuôn mặt mũm mĩm của nàng chảy dài hai hàng lệ. Mắt nàng vẫn nhắm nghiền. Bộ ngực

vươn cao thổn thức. Bàn tay Cúc trên khuôn ngực bóp chặt, những ngón tay lún vô vùng đồi núi ấy lại càng làm da thịt nàng căng cứng hơn nữa.



Bỗng chuông điện thoại reo vang. Cúc mở choàng mắt, nàng tử từ

đứng dậy. Đi ra khỏi bồn tắm, tới đầu giường, nhấc máy điện thoại lên

nghe.



- A lô.



- Cúc hả. Anh đây, em đang làm gì đó?



- Có gì không anh. Em đang tắm.



Khuya quá rồi còn tắm sao?



- Buồn quá. Ngủ không được, không biết làm gì nên đi tắm thôi. Anh chờ em một chút, để lau mình rồi mới nói chuyện nghe.
- Không sao đâu anh. Trời đêm giông bão mà đi đâu bây giờ.



- Thôi được rồi,nhà có thuốc cầm máu không, để anh băng cho em. Coi chừng nhiễm độc lại khổ thôi. Con mèo đâu rồi.



- Em cũng không biết, nó cào em xong, kêu rống lên và chạy trốn ngay.



- Không lý nó điên rồi à?



Cúc sợ hãi hỏi:



- Có sao không anh?



Luận cố trấn an Cúc.



- Không sao đâu, để anh lấy thuốc sát trùng rửa tay cho em. Băng lại đàng hoàng cho cầm máu, rồi sáng mai đi bác sĩ cũng không muộn.



Cúc dẫn Luận tới bên tủ thuốc. An rất cẩn thận về vụ này nên

trong nhà không thiếu một loại thuốc thông thường nào. Luận lựa thuốc

xong, cầm tay Cúc nói:



- Hay là để anh nút máu ra trước đã. Nếu có chất độc cũng đỡ cho em. Còn như băng lại liền, cầm máu mà có chất độc thấm vô thân thể em e khó trị. Cúc cảm động, nàng gạt đầu nhè nhẹ về sự lo lắng săn sóc của

Luận. Trong khi Luận đưa tay nàng lên miệng nút máu ra và nhổ vô bồn rửa mặt. Tự nhiên Cúc rưng rưng



nước mắt. Tới khi chàng lấy thuốc rửa tay và băng cho nàng xong. Nàng không còn tự chủ được nữa, ngả đầu vô vai Luận, khóc nức nở. Luận

nhẹ nhàng ôm lấy vai Cúc, xoa nhè nhẹ trên bờ vai, thì thầm:



- Em có đau lắm không. Băng lại rồi, không có gì nữa đâu



Cúc lắc nhẹ đầu trên vai chàng, nghẹn ngào.



- Không, em không có đau đâu. Anh tốt với em quá...anh Luận ơi...



Luận ôm Cúc sát vô người chàng hơn nữa. Hơi thở của người ngóa

phụ trẻ hổn hển trên vai chàng làm người Luận cũng từ từnóng lên. Bộ

ngực căng tròn ép sátvô mình Luận như mời mọc man dại. Chàng không tự

chủ được nữa. Ghì



tấm thân nóng hôi hổi ấy thực sát vô mình. Cúc không một mảy may phản đối, nàng ngả theo tay Luận quện vô mình chàng. Lúc này chính nàng cũng không biết tại sào mình yếu đuối như vậy. Tới khi Cúc ngửa mặt lên thì bờ môi Luận đã tràn đầy trên miệng nàng. Nụ hôn nóng bỏng đầy ma

lực ấy làm Cúc ngây ngất. Nàng càng ép sát thân thể mình vô người Luận

hơn nữa. Bàn tay Luận đã rà qua làn áo ngủ mỏng manh chờn vờn trên da

thịt Cúc, nàng rên lean khe khẽ.



- Anh... anh ơi...



An không ngờ sự việc lại xẩy ra nhanh chóng như vậy. Chàng điên

cuồng nhẩy lại đấm đá vô mình Luận và Cúc. Nhưng vô ích, thân thể chàng

chỉ là một làn khói mong manh. Không ai biết sự có mặt của An ở đây cả.

Dù cho An la hét, gào thét thì tiếng nói của chàng vẫn chỉ là hưvô.

Trong khi đó, một cánh tay Luận đã kéo đùi Cúc gác lên hông chàng. Chiếc quần lót của nàng cũng đã rơi xuống sàn nhà tự hồi nào. Mắt Cúc nhắm

nghiền, môi nàng dính chắt lấy miệng Luận. Lưỡi chàng đang rà nhẹ nhàng

trong miệng nàng tê chồn nóng bỏng. Cả hai người cùng không thế nào dừng lại ở đây được nữa. Luận nhẹ nhàng đè Cúc nằm xuống thảm...



An chịu không nổi cảnh tượng trước mắt. Thân thể nõn nà của

người vợ tré nằm gọn bên dưới những bắp thịt rắn chắc của thằng bạn vong niên. Vụ này cũng là lỗi của chàng. Với những háo hức xác thịt của

người đàn bà trong tuổi Cúc cộng với những bắp thịt rắn chắc đầy nhựa

sống của Luận mà sáp vô nhau làm sao tránh khói như thế này. Hơn thếnữa, vụ con mèo tấn công Cúc vừa rồi cũng là tại chàng gây nên. Nhưag dù sao thì An cũng không chịu nổi. Ngay dưới ánh đèn sáng choang thế này. Giữa phòng khách, nơi mà hàng ngày chàng hưởng thụ những giây phút êm ấm của hạnh phúc gia đình bao nhiêu năm nay. Bây giờ, trước mắt chàng, người

vợ đẹp đẽ trẻ trung, yêu quí của chàng đang rên rỉ trong vòng tay kẻ

khác trước mặt chàng.



An tung mình nhẩy ra ngoài đường mưa bão. Cắm đầu chạy thục mạng về phía trước. Tới khi hai chân An muốn khuỵu xuống, chàng mới dừng

lại. Trước mặt An có ánh đèn lấp lánh, chàng nhìn lên. Không ngờ đó lại

là nhà thương mà người ta đã đưa xác chàng tới đó mấy bữa trước.



An lang thang đi vô trong. Chàng đã biết mình không cần đi qua

cửa nên cứ thế đâm đầu vô tường xuyên qua mà đi Chàng đi hết phòng nọ

tới phòng kia. Nơi nào cũng im lìm, vắng ngắt. Bệnh nhân đều đang ngủ và những cô y tá trực ngáp ngắn, ngáp dài thật buồn chán. Bỗng dưng chàng

tới một nơi thật nhộn nhịp và ồn ào. An tò mò tiến tới mới hay đó là khu cấp cứu. Hèn chi giờ này mọi người làm việc thật tấp nập.