Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 101 : Một đôi vợ chồng bất hoà
Ngày đăng: 19:11 19/04/20
Editor: Tâm Thường Lạc
Theo ngày tháng hôn lễ đến gần, công việc của Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn cũng càng lu bù lên.
Về phần đêm đó Tống Kỳ Diễn sau khi trở lại, Cận Tử Kỳ cũng không hỏi hắn nhiều tại sao khóe miệng lại mang vết thương.
Có lúc, cô cũng nguyện ý làm một tân nương hạnh phúc cái gì cũng không biết.
Cô chẳng qua là thỉnh thoảng sẽ nghe được một chút đề tài về Tần Viễn ——
Dường như là từ cái ngày mà cô từ chối yêu cầu của hắn sau đó lại đem công việc phim ảnh giao cho trợ lý của hắn.
Cửa phòng làm việc bị gõ vang lên, Cận Tử Kỳ thu lại dòng suy nghĩ của mình, ngẩng đầu lên tiếng hô "Mời vào."
Sau đó nhìn qua thì thấy đó là bóng dáng cao to quen thuộc kia.
Cận Tử Kỳ không nghĩ tới Tống Kỳ Diễn sẽ đến công ty, dường như bây giờ vẫn còn là giờ làm việc——
Nhưng Tống Kỳ Diễn vẫn bước đi thong thả đến trước bàn làm việc, hai tay chống cạnh bàn, khẽ nghiêng thân của mình về phía trước, mắt nhìn xuống Cận Tử Kỳ đang kinh ngạc mà nhìn mình.
Trước khi cô mở miệng chuẩn bị hỏi thăm, hắn đã cúi đầu xuống hôn lên môi cô, lưu luyến mà nhẹ nhàng.
Cận Tử Kỳ sững sờ, nhưng tâm tình thì không có bất kỳ cái gì là phản đối, chỉ là đưa tay sờ sờ lên làn môi ấm nóng của mình.
"Đứng lên đi, hôm nay muốn dẫn em đi xem một thứ." Tống Kỳ Diễn đã cầm túi xách tay của cô.
Cận Tử Kỳ vẫn chưa thế nào làm rõ tình huống, người đã bị hắn kéo vào thang máy.
Thang máy đến lầu một mở cửa, thì thấy được Kiều Niệm Chiêu mặt mũi tràn đầy vui sướng.
Kiều Niệm Chiêu dường như cũng không nghĩ tới sẽ đụng phải bọn họ, nụ cười trên mặt cũng theo đó trong phút chốc cứng lại.
Kể từ khi Kiều Niệm Chiêu chuyển ra ngoài về sau, số lần Cận Tử Kỳ cùng cô chạm mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay, thậm chí trong cuộc sống và công việc bận rộn thiếu chút nữa phải quên mình còn có một người "Em gái" như vậy.
Kiều Niệm Chiêu ngoại trừ khuôn mặt gầy gò chút, tinh thần cũng không tệ lắm, không có gì ngoài giờ phút này sắc mặt có chút tái nhợt.
Khi cô còn sững sờ cứng đờ ở tại chỗ đó, Tống Kỳ Diễn đã dắt Cận Tử Kỳ đi ra thang máy, hai bên nhìn thoáng qua nhau, nhưng ai cũng không để ý đến ai, giống như là người xa lạ hoàn toàn không quen biết.
"Chúng ta phải đi đâu?" Sau khi lên xe, Cận Tử Kỳ vẫn hỏi ra sự nghi vấn của mình.
Tống Kỳ Diễn quay đầu nhìn cô một cái, mày mắt vào lúc này là nhàn nhạt vui sướng, "Nghe nói, một người đàn ông đối với một người phụ nữ có sự công nhận lớn nhất, chính là cưới cô ấy làm vợ."
Cận Tử Kỳ không biết hắn vì sao đem những lời trong đề tài này đi vòng qua, lông mi nhấp nháy xuống, trong đầu lại âm thầm thổi qua một câu nói tương ứng ——
Một người đàn bà đối với một người đàn ông dâng hiến lớn nhất, chính là gả cho anh ta, cả đời mãi mãi không rời!
Tống Kỳ Diễn dừng lại xe có rèm che, Cận Tử Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, đập vào mắt chính là đã tới trước cửa trung tâm đặt may lễ phục, trong phút chốc cũng hiểu đồ mà trong miệng Tống Kỳ Diễn nói muốn cho cô xem.
Là áo cưới, khi họ kết hôn cô phải mặc bộ áo cưới lễ phục kia!
Đi ra thang máy lầu ba, tầm mắt Cận Tử Kỳ đã chủ động nhìn đến một vị trí ——
Đã từng trưng bày ở đó chiếc áo cưới màu đen, áo cưới trên người mẫu lúc này cũng đã đổi sang mẫu dáng khác.
Chắc là chủ nhân của chiếc áo cưới màu đen đã lấy đi rồi.
"Tống tiên sinh, Cận tiểu thư, lễ phục các vị đặt đã đến, xin mời bên này."
Nhân viên làm việc sau khi cung kính xong, liền dẫn Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn đi đến trước phòng thử quần áo.
Trong gương phản xạ ánh sáng trắng sáng ngời giống như ánh sao.
Phương Tình Vân chẳng qua là cười cười, không trả lời.
Tần Viễn lẳng lặng duy trì lấy nụ cười này, như thanh phong lãng nguyệt đứng ở bên cạnh cô.
Sau đó buông cô ra, hôn một cái lên mặt của cô, rời đi.
"Anh đi thay quần áo, sau đó đi xuống khởi động xe chờ em."
Phương Tình Vân gật đầu, dịu dàng đưa mắt nhìn.
Cho đến khi bóng lưng kia biến mất không thấy, cô mới quay tầm mắt lại, nhìn sang cô dâu trong gương mặt mày vẫn mỉm cười, cô dâu nói với cô, "Vẫn cảm thấy cô có chút lẻ loi."
Tần Viễn sau khi xoay lưng đi, nụ cười ôn hòa trên mặt dần dần rơi xuống.
Nụ cười nhàn nhạt thế này tựa như bày ra chiếc mặt nạ đang vững vàng dính trên mặt hắn.
Vậy mà đôi mắt kia lại không vui vẻ, vắng vẻ sâu đậm tựa như muốn che mất linh hồn của mình.
Hắn biết mình khó chịu muốn hít thở không thông, thậm chí còn có một chút bị kích động như mắc chứng cuồng loạn.
Đó là sự khổ sở và bi thương của một người đàn ông, không thể diễn tả, thâm trầm nặng nề, giống như ngọn núi lửa đã yên lặng mười năm, trong nháy mắt bắt đầu rục rịch, nham thạch nóng chảy nóng bỏng chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào ra.
Nhưng hắn chẳng qua là liều mạng mà đè nén mình, dù thống khổ lớn hơn nữa cũng chỉ có thể chôn sâu ở đáy lòng.
Cho nên hắn vẫn cười, cười nhìn cô dâu đó xuất hiện sau màn che, cười khi dỗ dành vị hôn thê của mình.
Nụ cười giả tạo như vậy duy trì cho đến khi hắn ngồi vào trong xe mới hoàn toàn biến mất.
Cửa xe khóa trái, ngăn cách, tinh thần suy sút mà tựa vào ghế ngồi, khép lại đôi mắt mệt mỏi.
Tần Viễn nằm sấp ở trên tay lái, như là bị hút hết khí lực.
Mười ngón tay giữ vô-lăng, xanh trắng dữ tợn, dường như tâm tình đang ẩn nhẫn mãnh liệt.
Ánh sáng của bãi đậu xe dưới hầm lờ mờ, không thấy được vẻ mặt của hắn, lại thật giống như bị thôi miên mà giữ vững một động tác.
Một hồi lâu sau, hắn lại đột nhiên cười ra tiếng, tiếng cười phát ra lại gần như nức nở.
Là mê muội, Tần Viễn vào mười năm trước đã mê muội.
Những thứ chuyện cũ kia, cũng còn rõ ràng giống như là hôm qua mới phát sinh qua. Hắn lần đầu tiên tại phòng luyện tập Piano nhìn thấy cô gái mặc váy trắng.
Hắn lần đầu tiên dắt tay cô với những ngón tay xinh đẹp trắng nõn.
Hắn lần đầu tiên ôm thân thể mềm mại mảnh mai của cô.
Hắn hàng đêm tỉnh mộng, luôn là đang ở trạm xe lửa chờ đợi cô gái quật cường đó cùng người trong nhà đoạn tuyệt, một mình tìm đến hắn.
Cận Tử Kỳ lặng lẽ, nhu thuận theo sát hắn, nắm tay của hắn đi về phía trước ——
Bất kể góc biển vô tận, bất kể mưa to gió lớn.
Cô vẫn luôn chưa từng buông tay hắn ra.
Giữa bọn họ, tại sao phải biến thành như bây giờ?
Quen biết quá lâu không gặp lại, gặp lại đã là người dưng......