Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 108 : Lần này anh sẽ bảo vệ được em!
Ngày đăng: 19:11 19/04/20
Editor: Tâm Thường Lạc
Lời của cảnh sát vừa nói ra tựa như một quả bom, trong phút chốc oanh tạc cả hội trường hôn lễ.
Cận Tử Kỳ nhìn về phía một đám cảnh sát mang vẻ mặt trang nghiêm, đang giơ giấy chứng nhận có con dấu cảnh sát, cảnh phục và trang bị chính quy, không khỏi đang nhắc nhở cô đây không phải là một trò đùa dai.
Án giết người mười năm trước, mười năm trước......
Trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh tờ báo cũ kỹ ố vàng.
Ngày hôm qua của mười năm trước, Kiều Hân Hủy đêm khuya giết lầm một người đàn ông.
Hiện tại cảnh sát nói, chuyện kia cùng cô có liên quan.
Cận Tử Kỳ không khỏi giữ chặt tay Tống Kỳ Diễn, khớp xương căng cứng đến phát đau, đến tột cùng cô đã quên cái gì?
Khách mời trong bữa tiệc, đã sớm trong tình cảnh hỗn loạn, không thể khống chế được mà xôn xao lộn xộn ——
"Tiểu thư Cận gia giết người sao?"
"Kia, làm sao có thể, ngày vui lớn đây không phải là tìm xúi quẩy sao?"
"Cảnh sát cũng đến đây, cũng không biết lúc này tiểu thư Cận gia đắc tội với người nào."
Giữa đông đảo khách mời châu đầu ghé tai, sắc mặt Tô Ngưng Tuyết chợt biến, mất tất cả huyết sắc, vô cùng tái nhợt, hai tay xoắn dây túi xách có chút luống cuống khẽ run.
Muốn đứng lên lại bị Cận Chiêu Đông ở bên cạnh kéo lại, lắc đầu ý bảo bà không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Tống Chi Nhậm sau khi thấy cảnh sát đến sắc mặt liền khó coi, vậy mà cũng bị trận thế này làm cho không rõ chuyện gì, chỉ có thể mặc cho những khách mời càng ngày càng lên tiếng thảo luận rầm rộ, lại không có cách nào ra tay đến ngăn lại.
Mà bóng dáng thư ký của Cận Chiêu Đông đã nhanh chóng vội vã chạy vào, đến bên cạnh Cận Chiêu Đông, cúi người ghé vào lỗ tai ông nói nhỏ, không biết nói những gì, sắc mặt Cận Chiêu Đông lúc trắng lúc xanh, cực kỳ khó coi.
Tô Ngưng Tuyết lại thoát khỏi sự ngăn cản của Cận Chiêu Đông, đứng lên đi về phía trước mấy bước, nhìn những cảnh sát lù lù bất động lạnh lùng nói: "Đang không có chứng cớ mà đi lên phía trước tùy tiện bắt người như vậy, đây chính là thái độ làm việc của cảnh sát các người sao?"
Người đứng đầu nhóm cảnh sát kia lên tiếng: "Chúng tôi cũng chỉ là làm việc theo như quy định, kính xin các vị phối hợp."
Cận Tử Kỳ đứng ở nơi đó, cảm nhận những ánh mắt kinh ngạc mà nhiều chuyện, cô nhìn thấy trên mặt mẹ của mình toát ra sự hốt hoảng, mặc dù bà che đậy rất khá, nhưng cô nhìn ra sự bất an trong đáy mắt bà.
Chẳng lẽ, vụ ngộ sát mười năm trước thật sự cùng cô không thoát được lên quan?
Cha mẹ cô lại che giấu cô chuyện gì?
Đây hết thảy mọi thứ, là ai ở sau lưng bày ra kích động, ở trong ngày hôm nay vạch trần cái gì?
Trong tầm mắt của Cận Tử Kỳ đột nhiên có một bóng dáng màu xanh sọc vàng giọi vào.
Cô ta đứng ở bên hồ bơi trong sân cỏ, cách ăn mặc đúng như trong miệng quản gia tư nhân miêu tả, dưới mũ lưỡi trai là một bộ mắt kính to lớn, hầu như che mất đi một nửa gương mặt cô ta, dáng vẻ rất bàng quan thờ ơ.
Kiều Niệm Chiêu ——
Lại là cô ta!
Bàn tay Cận Tử Kỳ cầm bí hoa siết chặt, móng tay khảm vào lòng bàn tay mang đến một trận đau nhói.
Trên mu bàn tay chợt có một dòng ấm áp đặt lên, Cận Tử Kỳ quay đầu thì nhìn thấy đôi con ngươi đen thẫm của Tống Kỳ Diễn, ánh mắt của hắn chẳng biết lúc nào đã nghiêm túc lại, vậy mà thời điểm đối mặt cô lại lộ ra nụ cười.
Hắn kề gần sát cô, một tay cầm tay của cô một tay ôm qua đầu vai của cô, mang tính chất bảo vệ mà nhét cô vào trong ngực, để ình đối diện với nhữn người cảnh sát "Được mời" đến đây, dáng điệu cường thế không chút nào nhường nhịn."Các vị, hôm nay là ngày vui lớn của chúng tôi, cho dù là muốn mời người về điều tra có phải cũng nên chờ chúng tôi kết thúc buổi lễ hay không, không thể bởi vì tôi không phải là công dân Trung Quốc mà phân biệt đối xử chứ."
Tống Kỳ Diễn dừng một chút, ý cười trên gương mặt tuấn tú rất đủ thâm ý: "Không khéo, đại sứ quán Australia và tôi có chút giao tình, ông ta biết tôi hôm nay đám cưới còn cố ý đưa quà tặng đến."
Thần sắc của bọn cảnh sát ngẩn ra, hiển nhiên trước đó cũng đã biết rõ qua Tống gia và Cận gia địa vị danh vọng, nghe được Tống Kỳ Diễn ngầm có ý uy hiếp mà nói, cũng hai mặt nhìn nhau do dự.
Bên kia Tống Chi Nhậm dưới sự nâng đỡ của trợ lý đã đứng dậy, hắng giọng nói xen vào: "Tôi xưa nay luôn ủng hộ sự hợp tác giữa cảnh sát và nhân dân, nhưng mà xin các vị bán cho lão già cổ hủ này một chút tình mọn, cho buổi lễ kết hôn được viên mãn mà vẽ lên dấu chấm tròn, sau đó con dâu tôi dĩ nhiên sẽ phối hợp với công việc điều tra của các vị."
"Này..." Người đứng đầu nhóm cảnh sát hiển nhiên có chút dao động, người nơi này bọn họ một người cũng đắc tội không được.
Tống Chi Nhậm đã chống quải trượng đi tới, "Tôi sẽ gọi điện thoại cho Tôn cục trưởng của các vị, có hậu quả gì thì lão già ta đấy sẽ chịu trách nhiệm, tuyệt đối không liên luỵ các người."
Người ta đã ột bậc thang, nếu như không đi xuống, vậy thì thật là người không có mắt!
Trong lòng người đứng đầu nhóm cảnh sát mặc dù không cam lòng, nhưng trên mặt cũng chỉ có thể làm ra thỏa hiệp, mang theo một đám thuộc hạ đi sang một bên, chuẩn bị đến lúc buổi lễ kết thúc lập tức mang cô dâu đi.
Tiếng bàn tán của các khách mời cũng đã từ từ lắng xuống, rất nhanh trên sân cỏ đã yên lặng như tờ.
So với sự yên lặng trước đó khi cha xứ tuyên bố, giờ phút này sự yên lặng có vài phần tiêu điều quỷ dị nhiều hơn.
Tống Chi Nhậm liếc nhìn Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn nắm tay nhau thật chặt, như có điều suy nghĩ lên tiếng thở dài, rồi xen lẫn nhiều bất đắc dĩ, để cho trợ lý của ông lần nữa dìu ông đi đến chỗ ngồi mà ngồi xuống.
Chung quy cũng đã là con dâu nhà họ Tống, dù thế nào cũng không thể ngồi nhìn mặc kệ!
Ánh mắt Tống Kỳ Diễn vốn rét lạnh như băng nhưng khi quay sang nhìn Cận Tử Kỳ ở trong ngực thì như tiết trời ấm lại, hắn đỡ thân thể của cô ngay ngắn lại, "Hiện tại không có ai quấy rầy, chúng ta tiếp tục buổi lễ đi."
Hai tay hắn nắm xương vai gầy gò của cô, thật mạnh, giống như là muốn mượn điều này mang lại cho cô vô hạn khích lệ và sức mạnh.
Ánh mắt của hắn ẩn chứa ánh sáng nhu hoà đầy tín nhiệm, chưa từng quanh co chần chờ qua một giây, bởi vì trong nháy mắt do dự, đủ để cho hắn mất đi người phụ nữ bên người này, người mà hắn gần như dùng tánh mạng để yêu.
Cận Tử Kỳ nhìn sang ánh mắt hắn kiên định, cảm xúc tiêu cực bởi vì biến cố đột ngột này mà sinh ra, trong khoảnh khắc đã tan thành mây khói, không còn rối loạn nữa, không còn lúng túng nữa, không còn tức giận nữa.
Nếu như Tống Kỳ Diễn có thể thản nhiên mà đối diện với những nghi vấn như vậy, tại sao Cận Tử Kỳ phải lui bước chứ?
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tống Kỳ Diễn đang tỉ mỉ mà thay cô sửa sang lại lụa trắng trên đầu, hắn cười tủm tỉm nhìn sang cô, động tác cực kỳ nghiêm túc, giống như đang làm một đại sự rất quan trọng.
"Em không sao, anh yên tâm đi."
Cô cũng cười nhạt mà nhìn sang hắn, nhìn khóe miệng hắn cong lên, nhìn ý cười trong mắt hắn lưu luyến không đổi.
"Nhưng mà...... Em cũng sẽ sợ." Hắn nắm chặt tay của cô, "Lần này anh sẽ bảo vệ được em."
—— em cũng sẽ sợ.
Dĩ nhiên biết sợ, sự sợ hãi đến những năm qua, cô đã sớm cho là mình đã không quan tâm.
Nhưng, được hắn nói những lời như vậy, mới tỉnh ngộ, Cận Tử Kỳ cô vẫn là cô gái nhỏ biết sợ hãi khi gặp chuyện.
Lần này, cô không hề cưỡng bách mình cười nữa, gượng ép che giấu đi cảm xúc chân thật ở đáy lòng mình.
Tống Kỳ Diễn nhìn lớp mặt nạ kiên cường của cô dần dần lộ ra sự ngỡ ngàng, ý cười ở khóe miệng càng đậm.
"Bắt đầu một khắc từ nơi này, hai người các con đã kết làm nhất thể, Thượng Đế đem con các kết hợp cùng một chỗ, bởi vậy đối với cuộc hôn nhân này nếu có người nào dị nghị, mời bây giờ nói ra hoặc là vĩnh viễn giữ im lặng."
Giọng nói của ông thông suốt cả hội trường, rõ ràng, trầm thấp, có chút khàn khàn, văng vẳng trong không khí yên tĩnh, ông nghiêng mặt nhìn quanh khách mời đang chuyên tâm dự lễ một vòng, lần nữa nhìn về phía Cận Tử Kỳ, "Chú rể không có ý kiến khác." Thẳng thắn. Giọng nói nhảy lên tim. Thẳng thắn, thẳng thắn.
Đây là một loại cảm giác gì, có chút xa lạ cũng có chút quen thuộc.
Đầu óc của Cận Tử Kỳ khôi phục trống rỗng, trong con ngươi của cô phản chiếu gương mặt thâm tình chân thành tha thiết của hắn, từ từ gật đầu, lụa trắng mỏng bay bay, lộ ra khoé môi đỏ tươi của cô thoáng hiện một chút cười yếu ớt.
Khi đó, hắn đã cùng Phương Tình Vân dần dần sinh cảm tình, hắn bắt đầu lệ thuộc vào cô gái thiện lương dịu dàng này.
Hắn nhắm mắt lại, cố gắng hồi tưởng, sau đó mơ hồ mà nhớ lại ——
Đã từng có một ngày, hắn ở trong phòng thí nghiệm làm thí nghiệm, giáo sư nói có một cô gái Trung Quốc tìm hắn.
Giáo sư mập mờ mà nháy mắt, đó là một cô gái Đông Phương xinh đẹp thú vị.
Hắn cười cởi áo khoác trắng xuống đi tới cửa, hôm đó ánh nắng tươi sáng, hắn cũng nghĩ là Phương Tình Vân.
Trên thực tế, hắn thật sự ở ngay cửa đụng phải Phương Tình Vân, cô vứt bỏ tính tình ngượng ngùng trước đây, thế nhưng đột nhiên ôm lấy hắn, hơn nữa đè đầu của hắn xuống rồi hôn môi của hắn.
Đó là nụ hôn đầu tiên của họ, hắn kinh ngạc mà trợn mắt, nhưng lại không đẩy cô ra.
-------
Chân mày của Tần Viễn nhíu lên, vậy giây phút đó, Cận Tử Kỳ có phải đứng ở một góc nhìn thấy hay không.
Hắn cho là Phương Tình Vân, nhưng thật ra là Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ ngàn dặm xa xôi đi Luân Đôn tìm hắn giải thích.
------------
"Tần Viễn, chẳng lẽ em đối với anh chưa đủ tốt sao? Em đây nhiều năm làm cho anh nhiều thứ mà không sánh bằng mấy phong thư này sao?"
Phương Tình Vân vô lực ngã ngồi ở trên giường, ngửa đầu nhìn sang Tần Viễn bị góc màn cửa sổ che khuất mặt.
"Chúng ta mười năm cuối cùng không bù được anh cùng cô ấy một năm sao? Tần Viễn, anh chính là đầu bạch nhãn lang (vong ân bội nghĩa hung tàn), tôi vì anh trả giá mọi thứ mà anh không nhìn thấy, anh chỉ nhìn thấy được việc cô ta từ Trung Quốc đến Luân Đôn!"
Cô thê lương mà cười nói, nước mắt lại khống chế không được mà lưu lại, nội tâm khổ sở vạn phần.
Tần Viễn từ trong bóng tối đi ra, đến trước mặt cô ngồi xổm xuống, cầm tay của cô, "Tình Vân."
Phương Tình Vân lại xoay mặt không nhìn hắn, nước mắt rơi càng nhiều hơn, lại cố nén không khóc lên tiếng.
"Tình Vân, thật xin lỗi." Ánh mắt của Tần Viễn phức tạp mà nhìn sang cô, giơ một tay lên dịu dàng mà xóa đi những giọt nước mắt rơi trên càm, "Anh biết em đối với anh rất tốt, anh cũng chỉ là nhất thời có chút tức giận."
"Anh chỉ cần vừa nghe tên Cận Tử Kỳ thì người lập tức thay đổi."
Cổ họng Phương Tình Vân khản đi khi đọc lên tên của người phụ nữ ấy, người đó luôn chen ngang giữa bọn họ, vĩnh viễn không vượt qua nổi cái rãnh đó, dù bị cô cố ý chôn vùi suốt mười năm lại nữa lần hiện ra vạn trượng.
Tần Viễn khẽ rũ mi mắt xuống, không thấy rõ tâm tình trong mắt.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa thì cố định và nghiêm túc, hắn nắm chặt tay của cô: "Tình Vân, anh cùng cô ấy đã là quá khứ, em mới là người anh muốn quý trọng, em cho rằng anh cùng cô ấy còn quay lại được sao?"
"Anh không quên cô ta, chỉ là bởi vì anh không thể quên được cái loại hận đó, mối hận bị người bẻ gãy hai chân!"
Màu mắt của hắn u ám sâu sắc, không thấy rõ bên trong ẩn chứa gì đó.
Trên thực tế, ngay cả chính hắn cũng không rõ, những năm gần đây, rốt cuộc là hận nhiều hơn hay là yêu nhiều hơn.
Nhưng Phương Tình Vân bởi vì lời của hắn mà thân thể cứng đờ, ngay sau đó liền quay mặt sang nhìn khuôn mặt tuấn nhã của hắn.
"Ở giữa em và cô ta, anh lựa chọn vẫn là em sao?"
Tần Viễn nhàn nhạt cười, nhìn sang cô nước mắt dính đầy mặt, ánh mắt phá lệ dịu dàng.
"Mười năm này, ở trong thời điểm anh cô đơn nhất cùng ở bên cạnh anh chính là em, ở trong thời điểm anh thành công nhất cũng là em, anh đã vì em mà đưa ra lựa chọn, em không cảm thấy sao?"
Phương Tình Vân nín khóc mỉm cười, lại phát hiện mình vừa khóc lại cười thật mất thể diện, xấu hổ mà quay mặt đi lại bị Tần Viễn nắm chặt tay, ngược lại bị hắn một phen kéo vào trong ngực.
Bàn tay của hắn khớp xương rõ ràng khẽ vuốt ve vén mái tóc cô dâu, "Nha đầu ngốc, tại sao cũng không tin anh?"
Hai người như keo như sơn mà dính nhau một hồi, Tần Viễn liền kéo Phương Tình Vân đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài xã giao với khách mời, nhưng lúc xoay người, giữa lúc ấy thấy được hình ảnh từ trong TV mở ra.
Bước chân mới vừa nâng lên nhất thời dừng tại chỗ, tầm mắt cũng dừng ở trên TV.
"A Viễn, Sao rồi?" Phương Tình Vân theo tầm mắt của hắn nhìn sang.
Kênh truyền hình đang truyền một mục tin tức, bối cảnh là Thịnh Thế Hào Đình ở thành phố S, ngay cửa đã có đầy phóng viên giới truyền thông lấy tin tức, bảo vệ đang cố gắng mà duy trì trật tự, ngăn cản bọn họ đi vào.
Sau đó, từ bên trong có vài nhân vật nổi tiếng ăn vận đẹp lộng lẫy đi ra, nhìn thấy phóng viên ở cửa thì mặt cũng lập tức đổi sắc, vừa che mặt của mình vừa nhanh chóng đi tới chỗ dừng xe.
Mà các phóng viên ở bên ngoài đang cầm micro miêu tả sinh động như thật——
"Dựa vào các tin tức đang dấy lên, hôm nay thiên kim Cận gia làm cô dâu sắp sửa bước vào nhà giàu số một của thành phố này là Tống gia, vô cùng có khả năng cùng một vụ án ngộ sát mười năm trước có liên quan, hơn nữa càng khéo chính là, ngày hôm qua mười năm trước thì xảy ra án giết người, nếu tin tức này là thật, vậy cổ phiếu Cận thị cũng vì thế mà sụt giá, về phần thiên kim Cận gia sợ rằng khó thoát tai ương lao ngục."
Màn hình TV rất nhanh thì chuyển hướng sang bãi đậu xe đang có vài chiếc xe có rèm che chậm rãi lái ra, không ít phóng viên có khứu giác bén nhạy đã chỉ huy nhiếp ảnh gia ôm máy quay phim đuổi theo cản đường.
"Không ít người có liên quan biết chuyện này, nhưng luôn luôn cố ý tránh né khi chúng tôi hỏi thăm, vậy mà đến bây giờ chúng tôi cũng không thấy cô dâu xuất hiện ở trước mặt mọi người, có tin tức tiết lộ, cô đã bị cảnh sát bí mật mang đi."
"Là người trong nhà chủ tịch Cận thị Cận Chiêu Đông đối với chuyện này cũng trả lời một cách hờ hững, vậy mà trên mặt đã khó nén thần sắc mệt mỏi, chuyện này đến bản tin sau đài sẽ tiếp tục đưa tin, hoan nghênh mọi người đến lúc đó theo dõi!"
Bàn tay của Phương Tình Vân không nhịn được siết chặt ống tay áo của Tần Viễn, "A Viễn, chúng ta nên đi xuống."
Tần Viễn lại nhìn sang TV không có phản ứng, trong đầu óc hắn là nói câu nói kia của phóng viên——
Ngày hôm qua mười năm trước, ngày mười bốn.
Ngày mười hai mười năm trước, cô đi Luân Đôn tìm hắn.
Vậy mấy đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
Chuông điện thoại di động trong túi quần vang lên, chân mày Tần Viễn càng nhíu chặt, hắn lấy điện thoại di động ra, là của thư ký của hắn gọi điện thoại tới, giọng nói có chút thấp thỏm bất an.
"Tần tổng, mới vừa rồi cảnh sát thành phố S gọi điện thoại tới nói muốn gặp anh hỏi một vài vấn đề để biết thêm về án giết người vào mười năm trước, không biết anh khi nào thì có thể dành chút thời gian để gặp họ?"
Các ngón tay của Tần Viễn đang cầm điện thoại hiện lên khớp xương cứng ngắc, hắn nhìn chằm chằm màn hình TV, ánh mắt đột nhiên giống như là muốn rỉ máu, giọng nói của hắn cũng thay đổi khàn cả giọng: "Cái gì án giết người?"
"Bọn họ nói có thể bắt nhầm người, bây giờ hoài nghi là thiên kim Cận thị ở thành phố S lỡ tay giết người, bởi vì điều tra biết được các vị quen biết cho nên mời anh đến lấy khẩu cung......"
"Em đặt cho anh vé máy bay nhanh nhất đến thành phố S." Giọng nói của hắn giống như bị hút hết khí lực.
Dường như quên mất hắn hôm nay là chú rể, khoảnh khắc ấy đầy trong đầu hắn đều là nội dung hắn nghe được trên TV, Cận Tử Kỳ mười năm trước giết người sao?
"A Viễn!" Phương Tình Vân so với hắn nhanh hơn một bước ngăn ở cửa, "Anh chẳng lẽ quên hôm nay chúng ta kết hôn?"
Ánh mắt Tần Viễn sâu thẳm, giữa lông mày đầy vẻ rối rắm "Anh biết, Tình Vân, chờ anh trở lại, anh nhất định phải biết năm đó đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nếu không anh không thể nào an tâm."
Phương Tình Vân còn muốn đưa tay kéo hắn lại, hắn cũng đã lướt qua cô nhanh chóng xuống lầu. Xuyên qua khách mời kinh ngạc, chạy ra khỏi cổng chính, chạy thẳng tới nhà để xe.
Nghe lầu dưới mẹ lo lắng hỏi thăm và âm thanh xe phát ra, Phương Tình Vân suy sụp tinh thần tựa vào cạnh cửa, thất thanh mà cười cười, sắc mặt đen tối, thì ra là, cuối cùng không sánh bằng người kia......