Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 110 : Ai mới là tội phạm giết người?

Ngày đăng: 19:11 19/04/20


Editor: Tâm Thường Lạc



Tống Kỳ Diễn lôi kéo Cận Tử Kỳ đi ra cục cảnh sát cũng không quay đầu lại.



Mới vừa bước ra cổng chính một bước, nói câu nói đầu tiên với Cận Tử Kỳ là ——



"Sau này họ Tần kia nếu như tìm em nữa, đừng để ý đến hắn."



Cận Tử Kỳ nhìn sang hắn một bộ dáng là chuyện phải làm, trong lòng vẫn là mơ hồ có chút không thoải mái.



Người đàn ông này nói láo lừa cô chẳng lẽ không có một chút tính tự giác nhận sai sao?



Nếu không phải là do không mang theo túi, không thì thật sự sẽ giáng xuống người hắn.



Tống Kỳ Diễn bị cô lườm phải hơi nhíu chân mày, khuôn mặt mê muội: "Tại sao nhìn anh như vậy?"



"Anh không có lời muốn nói với em sao?" Quyết định cho hắn một lần cơ hội giải thích.



Lắc đầu: "Không có." Trả lời rất trôi chảy.



Cận Tử Kỳ liếc nhìn người chung quanh vừa đi tới, quay qua lần nữa lườm hắn.



Nhìn hắn mang vẻ mặt vô tội, vốn là quát mấy câu sẽ tiêu tan đi cơn giận, nhưng không khỏi mà thì dâng trào.



Cận Tử Kỳ không nói gì nữa, hất tay của hắn ra rồi tự mình đi.



Tống Kỳ Diễn ý thức được tình huống không ổn, vội vàng ba bước bước thành hai bước đuổi theo, kéo cô lại: "Anh có chuyện muốn nói."



"Nói đi." Cận Tử Kỳ dừng chân lại, nhưng hất mặt sang một bên, yên lặng chờ hắn tự mình hối lỗi.



"Chúng ta tối nay là ở khách sạn hay là về nhà ngủ?"



Cận Tử Kỳ cảm giác mình đánh giá cao hắn, huyệt thái dương giật giật, nhìn chằm chằm hắn: "Tống Kỳ Diễn, đây chính là lời anh muốn nói sao? Tận sâu trong đầu anh đến tột cùng đang suy nghĩ gì?"



"Đương nhiên là nghĩ chuyện đàn ông đều sẽ muốn."



Tống Kỳ Diễn nói xong nghiêm trang, không chút nào cảm thấy lúng túng.



Cô lại nghe ra khiến khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn nổi lên màu đỏ ửng nhàn nhạt.



Sau đó, dưới ánh mắt sáng quắc của hắn, xoay người nhanh chóng muốn đi đến ven đường đón xe.



Chẳng qua là mới vừa đi mấy bước, cổ tay đã bị một cỗ lực đạo nắm lại, sau đó người cũng bị kéo từ phía sau.



"Anh ——" chỉ kịp quay đầu lại nói ra một chữ.



Bàn tay Tống Kỳ Diễn vô cùng khoẻ, đem cô áp sát vào trong lòng ngực mình.



Không đợi cô kịp phản ứng, trước mắt lại đột nhiên tối sầm lại, hắn cúi đầu, hôn lên môi của cô.



Cận Tử Kỳ hít thở nghẹn lại không thông, cảm nhận được trên môi của hắn truyền tới sự mềm mại và ấm áp.
"Vậy tại sao anh không để cho em đến đó?" Ánh mắt của Cận Tử Kỳ thật chăm chú mà khóa lại mặt của hắn, không muốn bỏ qua bất kỳ vẻ biến hoá nào trên mặt hắn, "Anh và mẹ các người có phải đang gạt em cái gì hay không?"



Hay là nói, chuyện năm đó thật sự cùng cô không thoát được liên quan?



Tống Kỳ Diễn lại dời tầm mắt đi, cố ý không nhìn cô, trong miệng nói thầm: "Có thể lừa gạt em cái gì."



"Vậy thì dẫn em đi, em có quyền biết chân tướng sự việc." Ánh mắt của Cận Tử Kỳ lấp lánh mà nhìn hắn, "Em không hy vọng vẫn u mê đần độn như vậy mà sống được, điều này đối với em không công bằng."



Tống Kỳ Diễn sau khi nghe xong sắc mặt trở nên rất kém, tựa vào ghế ngồi im lặng một hồi lâu, cuối cùng vẫn là lần nữa nổ máy xe, hơn nữa đánh vòng xe lái vào làn xe đối diện.



Cận Tử Kỳ nhận ra được, con đường đó là tiến về phía khu vực Tương Dương.



......



Xe ngừng ở bên ngoài một con đường trước một con hẻm ở khu vực Tương Dương.



Cận Tử Kỳ hạ thấp cửa kính xe xuống, nhìn về phía cái hẻm nhỏ sâu thẳm kia——



Cảnh sát nói nơi đó chính là hiện trường phát hiện vụ án năm đó.



Nếu quả như thật cùng cô có liên quan, đứng ở nơi đó sẽ ít nhiều kích thích một chút trí nhớ của cô chứ?



Đẩy cửa xe ra muốn đi xuống, cổ tay lại bị Tống Kỳ Diễn đột nhiên bắt được, "Anh và em cùng đi."



Cận Tử Kỳ quay đầu lại, trông thấy chính là hình dáng mơ hồ của một gương mặt tuấn tú dưới ánh đèn xe mờ tối.



Nhìn không rõ lắm biểu tình trên mặt hắn, nhưng cô lại có thể cảm nhận được trên người hắn tản mát ra cảm giác nặng nề.



Cô lắc đầu một cái, cười cười nhàn nhạt với hắn: "Không cần, anh ở bên cạnh em, em sẽ có gánh nặng, ở trong này chờ em đi, có thể em lập tức sẽ trở lại, có thể...... Sẽ hơi lâu chút."



Tống Kỳ Diễn nhăn mặt làm hiện lên những độ cong sâu cạn không đồng đều: "Tử Kỳ, chuyện năm đó đã sớm nói không rõ, anh tin em sẽ không giết người, chẳng lẽ em đối với bản thân mình ngay cả điểm tín nhiệm này cũng không có sao?"



"Lúc này cùng việc có tin hay không tin đối với bản thân em không liên quan, em chỉ là muốn tìm sự thật cho chính mình, cũng tốt hơn trải qua cuộc sống mà nghi thần nghi quỷ như vậy." Cận Tử Kỳ nói xong lại lui ra khỏi tay của hắn rồi xuống xe.



Cửa xe đóng lại phanh một tiếng, cũng ngăn cách tầm mắt của Tống Kỳ Diễ.



Cận Tử Kỳ hít sâu một cái dưới bầu không khí trời chiều hơi lạnh, khi thở ra chính là từng vòng từng vòng sương trắng, rồi tan ra ở trong màn đêm.



Hai tay cô cho vào trong túi của áo khoác, từng bước một mà bước vào con hẻm nhỏ.



Trong ngõ hẻm đèn đường dường như đã hư thật lâu, chớp tắt không ngừng.



Trên mặt đất bị trũng, có vài chỗ có nước đọng, được đèn đường chiếu sáng phản xạ ra ánh sáng gợn lăn tăn.



Cô cũng không chú ý, phía sau của cô là một cái bóng kéo dài trên mặt đất.



Cô đi một bước, người đàn ông phía sau cũng sẽ theo đó đi lên phía trước một bước, nhưng rõ ràng là đang thu nhỏ lại bước chân.



Tống Kỳ Diễn nhìn sang bóng dáng gầy gầy kia trong ngõ hẻm, chân mày càng nhíu chặt thêm, vẻ mặt lại là cẩn thận như vậy, buông nhẹ nhịp bước dưới chân thật chậm, cố gắng không để cho cô phát hiện có điều khác thường mà quay đầu lại.