Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 117 : Đích thân học được một từ --- Xe chấn động
Ngày đăng: 19:11 19/04/20
Editor: Tâm Thường Lạc
Ăn cơm xong, Ngu Thanh Kiều lập tức bị Tô Ngưng Thu xách đi, không muốn lại quấy rầy thế giới riêng hai người của vợ chồng họ.
Dĩ nhiên, trước khi rời đi, Ngu Thanh Kiều không quên liên tục dặn dò Cận Tử Kỳ——
"Chị họ, chờ chị cùng anh rể đi hưởng trăng mật trở lại nhớ gọi điện thoại cho em, em sẽ đi đến Tống gia làm khách hắc hắc!"
Bị cô nhắc nhở như vậy, Cận Tử Kỳ mới nhớ lại chiều nay cô cùng Tống Kỳ Diễn phải bay đi Australia.
Nhưng đã trải qua chuyện tối nay, tâm tình hưởng tuần trăng mật ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.
Cận Tử Kỳ vốn đã thu dọn túi xách tay chuẩn bị rời đi, Tống Kỳ Diễn lại ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích.
"Tới đây, ăn thêm chút nữa, cái này là anh cố ý chuẩn bị cho em." Hắn chợt tha thiết mà dâng lên một chén canh.
Bữa cơm sau khi dừng lại, khẩu vị của cô cũng không khá lắm, thật sự thì phải nói gần đây khẩu vị làm sao cũng không tốt được.
Hàng lông mày đen xinh đẹp nhăn lại, quay sang nhìn trong chén, sắc mặt Cận Tử Kỳ lập tức trầm xuống, đậu phộng với sườn lợn hầm cách thủy cùng đu đủ!
Cận Tử Kỳ vô tình nhìn xuống ngực mình, rồi nhìn sang bộ dạng cười híp mắt xấu xa của Tống Kỳ Diễn, khóe mắt chợt giật giật, "Em ăn no rồi, muốn ăn thì tự anh ăn đi."
"Đừng nha!" Tống Kỳ Diễn rõ ràng có chút không vui, lại đem canh đi đến gần bên miệng cô, "Không thể lãng phí, một nồi nước canh này thế nhưng là phải hơn ba trăm đồng, ngoan ngoãn, uống một chút đi." Liên tục dụ dỗ mang theo giọng điệu dỗ dành.
Cận Tử Kỳ bị ánh mắt hắn trần trụi cương quyết như vậy, thấy thế cả người không được tự nhiên, mím chặt khóe môi, chính là không chịu đưa tay nhận lấy chén canh đu đủ kia, buồn buồn trả lời một câu: "Đã đủ rồi."
"Đủ cái gì?" Hắn cười đến mức cực độ vô tội, cũng cùng cô đánh trường kỳ.
"Anh đừng giả vờ với em, dù sao đã đủ rồi, không cần bổ nữa!"
Cận Tử Kỳ thẹn quá thành giận mà đỏ mặt, nhưng hắn chỉ cười, sau đó thổi một muỗng đưa tới.
"Mùi thật là thơm, nếm một miếng đi, tới, há miệng, a ——"
Cô thở hồng hộc mà trợn mắt liếc hắn một cái, nhưng vẫn là phối hợp mà mấp máy cánh môi, uống vào một muỗng canh, trên mặt lại vẫn không có vẻ hưởng thụ món ngon mỹ vị một cách vui vẻ, "Được rồi, bây giờ đi thôi."
Nói xong, lập tức đứng lên, đi lên phía trước mấy bước, lại phát hiện ở sau lưng không có tiếng bước chân theo sau.
Kinh ngạc quay đầu, thì thấy chính là một hình ảnh để cho huyệt thái dương của cô đập thình thịch lên ——
Tống Kỳ Diễn đang ngồi ở bên cái bàn tròn chui đầu vào một tô canh to lớn, ăn rất nồng nhiệt ngon lành.
"Anh đang ăn cái gì vậy?" Cận Tử Kỳ bị bộ dạng ăn như hổ đói của hắn vậy thu hút, không nhịn được muốn tới đi xem một chút.
Hắn lại bỗng chốc đứng lên, dùng khăn ăn lau chùi khóe miệng, vẻ mặt nghiêm chỉnh: "Không có gì, đi thôi."
Không đợi Cận Tử Kỳ đi xem rõ trong tô canh là cái gì, người đã bị Tống Kỳ Diễn nắm cả đi ra ngoài.
"Anh lén lén lút lút như vậy đến tột cùng đang mưu tính cái gì?" Cận Tử Kỳ cuối cùng không yên lòng con người Tống Kỳ Diễn này.
Tống Kỳ Diễn nhìn cô một cái, vội ho một tiếng, đẩy mạnh cô vào thang máy, sau đó đè xuống nút lầu một, bất mãn lướt qua cô liếc mắt một cái: "Chẳng lẽ ở trong mắt em anh chính là cái người âm hiểm như vậy sao?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Cận Tử Kỳ hỏi ngược lại làm cho người đàn ông nào đó mặt mày lập tức trầm xuống.
Nụ cười củaTống Kỳ Diễn cứng đờ ở nơi đó, sau đó cau mày, nói thầm một câu "Thật là không cho anh đây chủ của một gia đình chút mặt mũi, Cận Tử Kỳ lá gan của em càng lúc càng lớn".
Biểu tình kia rơi vào trong mắt Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy buồn cười, rất khó tưởng tượng, một người đàn ông ba mươi mấy tuổi còn có thể giống như đứa nhỏ thích làm nũng, cô dường như thấy được một phiên bản phóng to của người bạn nhỏ Mỗ Mỗ.
Nghĩ đến Mỗ Mỗ, Cận Tử Kỳ không có lo lắng, nhưng lại cảm thấy buồn bực, đứa bé kia dường như có chút vui đến quên cả trời đất rồi, cô ngày hôm qua để cho Tống Kỳ Diễn gọi điện thoại qua hỏi, lại bị bác bỏ với lí do chiếu cố em gái nên không có thời gian nghe điện thoại.
Chẳng lẽ đây chính là điều trong lời đồn "Có vợ quên mẹ", điển hình là hình tượng đứa con xấu xa!
Trước mắt chợt có một bàn tay đung đưa qua lại, Cận Tử Kỳ kéo lại suy nghĩ của mình, nhìn về phía chủ nhân của cái tay kia, Tống Kỳ Diễn đang nhíu chân mày mất hứng nhìn cô, không khỏi hoang mang mà lên tiếng hỏi: "Làm sao vậy?"
Câu hỏi này không quan trọng, Tống Kỳ Diễn lập tức hóa thân làm nàng dâu nhỏ ai oán, rồi dính sát vào.
"Nói đi, mới vừa rồi em đang suy nghĩ tên đàn ông nào khác, ngay cả lời anh nói với em mà cũng không nghe được, Cận Tử Kỳ làm người không thể như vậy, nói thế nào anh cũng là một người đàn ông xuất thân trong sạch, không thể bị em tùy tiện chà đạp!"
Cận Tử Kỳ liếc hắn một cái, "Miệng lưỡi trơn tru." Trong lòng lại rất hưởng thụ loại hình làm nũng này.
"Cận Tử Kỳ, em đã khiến anh mất đi tim của mình, vậy anh cũng không thể để cho em được dễ chịu...... Không phải, ý của anh là nói, anh cũng sẽ để cho em từ trong ra đến bên ngoài hết thảy chỉ thuộc về một mình anh!"
Lúc hắn nói những lời này, cả người gần như dựa sát lên trên người của cô, lôi kéo tay của cô nhẹ nhàng đong đưa, đôi tròng mắt đen trong hốc mắt sâu mắt hai mí chớp chớp, cố ý giả vờ đáng yêu.
Cận Tử Kỳ ức chế không được mà giương cao khóe miệng, nghiêng người đi để tầm mắt dừng ở phía sau hắn.
Tống Kỳ Diễn không hiểu nên nhìn theo ánh mắt của cô mà quay sang sau lưng mình nhìn, "Đang nhìn cái gì?"
"Xem cái đuôi của anh có phải cũng đang lắc lư hay không!"
"......"
Cận Tử Kỳ cầm lấy tờ báo kia lên lầu trở về phòng, có chút rầu rĩ không vui, mà người đagn ông nào đó đang ngủ say trên giường, vẫn vô tri vô giác nằm mộng đẹp, bên miệng còn thoáng hiện một chút độ cong.
Đi tới bên mép giường ngồi xuống, không chút nào thương hương tiếc ngọc mà cầm tờ báo vỗ vỗ mặt của hắn: "Rời giường."
Tống Kỳ Diễn từ trong mộng tỉnh dậy, bực mình mà mở to mắt
Có lẽ bởi vì còn chưa ngủ tỉnh, mang theo cơn nổi cáu khi thức dậy mà cau chặt lông mày.
Đang muốn phát hoả vung một đấm đẩy ra kẻ nào đó không có mắt dám đánh mình mặt, nhưng mà khi thấy rõ hình bóng nhỏ gầy của Cận Tử Kỳ dưới ánh mặt trời lập tức xương cốt hắn mềm nhũn, đã nắm tay của cô cọ cọ vào gương mặt mình, "Buổi sáng tốt lành."
Cực kỳ lễ phép cũng cực kỳ ôn nhu mà lên tiếng ân cần chào hỏi, Cận Tử Kỳ lại bỗng dưng trầm mặt, đem tờ báo để xuống bên giường, cười lạnh liếc nhìn người đàn ông loã thể dưới chăn: "Em không tốt."
Tống Kỳ Diễn bị cô cười như vậy, thấy thế mà giật mình một cái, trong phút chốc tỉnh táo hẳn.
Hắn đầu tiên là ngẩn người, sau đó một ít hình ảnh giới hạn tối hôm qua nhanh chóng loé lên trước mắt.
Ngay sau đó, cố làm ra vẻ mặt bình tĩnh mà vừa ngồi dậy, vừa xoa huyệt thái dương, rên rỉ thở dài một tiếng: "Ừ...... Anh cũng không quá tốt, đầu đau quá, có thể tối hôm qua lúc ăn cơm uống rượu nhiều, đúng rồi, chúng ta làm sao trở về được?" đăng ở diễn đàn
Giả bộ vứt trở lại cho tôi sao?
Cận Tử Kỳ mấp máy khóe môi, dựa sát vào hắn: "Thật sự không nhớ rõ?"
"Nhớ cái gì?" Tống Kỳ Diễn chớp mắt xuống, gương mặt đơn thuần ngây thơ.
"Anh ——" Cận Tử Kỳ nhất thời hoàn toàn bị ánh mắt chân thành của hắn nhìn mà cứng họng.
Tống Kỳ Diễn lại làm mặt dày, vô cùng bình tĩnh mà từ trên giường đứng lên, thậm chí ngay cả ga giường cũng lười phải quấn lên một cái, cứ như vậy mà phơi bày bừa bãi trước mắt Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ sững sờ dõi theo một vị trí ở giữa hai chân hắn một hồi lâu, sau đó trừng mắt nhìn, tiếp sau đó là mặt đỏ bừng, vừa cuống quít quay đầu vừa cúi đầu mắng một câu: "Đồ lưu manh, không biết xấu hổ!"
"Anh đã cầm giấy chứng nhận, em là vợ anh, chúng ta là được luật pháp bảo vệ!"
Cận Tử Kỳ bị hắn chẳng biết xấu hổ mà phản bác lại, vừa tức giận vừa buồn cười, thế nhưng khi thấy hắn còn chưa mặc quần áo, cũng có phần không nhìn nổi mà trợn mắt liếc hắn mắt một cái, sau đó nhặt lấy áo sơ mi của hắn bị vứt bừa bãi mà ném qua.
"Mau dậy đi, trước khi đến sân bay em muốn đến chỗ ở của mẹ trước một chuyến, xem xem mẹ thế nào."
Tống Kỳ Diễn như không để ý mà đi tới phòng tắm, hồn nhiên không hay mình trần truồng như vậy mà đi tới đi lui có cái gì không đúng, sau khi vào phòng tắm lại lộn trở lại, thò đầu ra giương môi cười: "Vẫn còn phòng làm việc."
Dường như là động tác của hai người đồng thời tiến hành ——
Hắn lập tức lùi đầu về rồi "Phanh"một tiếng đóng cửa phòng tắm, còn một tờ báo thì hung hăng đập tới.
Cho đến khi hai người ăn mặc chỉnh tề ôm hành lý xuống lầu, Cận Tử Kỳ cũng rất có khí phách mà bước đi trước Tống Kỳ Diễn.
Nguyên nhân không phải là ——
Cô yêu cầu hắn nhận sai nói xin lỗi mình, xét lại bản thân cùng hối cải, nhưng hắn lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ để mà cự tuyệt, không những không nhận lỗi xin tha thứ, không tự kiểm điểm lại mình mà còn đắc chí tỏ vẻ tuyệt đối không hối cải!
Hắn cư nhiên đem Cận Tử Kỳ vào trong phòng làm việc chơi trò yêu tinh đánh nhau xem như tiến hành chương trình hội nghị quan trọng nhất năm nay.
Cho nên, vì để giành lại chút sức lực, ngay cả hành lý cồng kềnh Cận Tử Kỳ cũng là tự thân tự lực xách đi.
"Anh đến cầm lấy cho, thấy em cố sức xách vất vả khó nhọc như vậy, anh đau lòng!" Quét ngang liếc hắn một cái, không trả lời. đăng ở diễn đàn
"Em không cần lo anh xách không được, làm một người đàn ông, lúc bây giờ đây khí lực vẫn phải có."
"Cài dây an toàn sao? Vậy anh lái xe nha!"
Cận Tử Kỳ bị hắn huyên náo có chút phiền, ban đầu làm sao cảm thấy người đàn ông này cường thế có thể tin cậy được, rõ ràng là mụ già hay cằn nhằn dài dòng, lại còn ——
Không thể tiếp tục oán trách thêm, bởi vì tầm mắt của cô chuẩn xác mà bắt được ngăn trữ đồ trong xe đang hé ra.
Một loạt hình ảnh của tối hôm qua nhanh chóng đi vào trong đầu.
Cận Tử Kỳ mở cái hộp ra xem xét, lật tới lật lui ở bên trong, quả thật bị cô lật thấy mấy hộp đồ dùng tránh thai.
"Thật sự thì anh vẫn thích dùng mùi cam sành hơn." Hắn vừa lái xe vừa không quên tận dụng mọi thứ.
Cận Tử Kỳ nghiêm mặt, lật xem từng cái đồ dùng tránh thai trong tay, "Mua lúc nào?"
Tống Kỳ Diễn nghẹn một hơi, nhưng vẫn là thuận theo mà nói hết sự thật, "Hơn mười giờ tối ngày mười tám tháng chín."
Nhớ rõ ràng như thế......
Cận Tử Kỳ thầm lẩm bẩm một câu, ngay sau đó sắc mặt tối lại, ngày mười tám tháng chín, không phải là ngày cô bị an bài cùng công tử Cao gia thân cận đó sao?
Cũng là nói bắt đầu từ buổi tối hôm đó ——
"Tống Kỳ Diễn, anh là tên cầm thú!"