Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 129 : Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình ở phía sau

Ngày đăng: 19:11 19/04/20


"Cái gì? Thật sự muốn chúng ta ngồi ở trại tạm giam sao?" Hai mắt của Tống Nhiễm Cầm đăm đăm, không dám tin cái kết quả như vậy!



Bạch phu nhân kéo Bạch Triển Minh vội vàng lo lắng: "Tiểu Bạch, làm sao bây giờ, chẳng lẽ thật sự phải ở nơi này?"



Theo đó Kiều Hân Hủy xưa nay luôn giữ vững bình tĩnh cũng không nhịn được mà nhìn sang Cận Chiêu Đông, không ai nguyện ý ở chỗ này qua đêm.



Hai tay của Cận Chiêu Đông buông ở bên người siết siết lại thành quả đấm, ngẩng đầu nhìn Tống Kỳ Diễn: "Kỳ Diễn, chuyện này làm hơi quá đáng."



"Quá đáng? Vậy giới hạn của quá đáng và không quá đáng là cái gì?" Cận Tử Kỳ lại nhanh hơn Tống Kỳ Diễn một bước mà trả lời.



Cô mắt lạnh nhìn thẳng ánh mắt trách cứ của Cận Chiêu Đông, khẽ cong khóe miệng lên: "Chỉ cần một chữ một câu, ba sẽ động một chút là khởi binh vấn tội với tôi, bây giờ đối đãi chồng của tôi cũng như thế."



Mặt của Cận Chiêu Đông biến sắc, "Đang nói bậy bạ gì? Đừng quên cô là con gái của tôi......"



Trong đồn cảnh sát không khí là lạ, có như vậy trong nháy mắt, bốn phía mọi âm thanh đều tĩnh giống như cái chết.



Cận Tử Kỳ cười lạnh mà nói: "Cho nên, theo lời này của ba mà nói, thật sự là tôi sai rồi sao?"



Đến tột cùng, lỗi của cô là vừa sinh ra thì họ Cận hay là lỗi do hiện tại vẫn bá chiếm cái họ Cận này?



Khi cô lạnh lùng đến sát để nhìn, Cận Chiêu Đông há miệng, lại không thốt ra được một lời.



Giữa lúc bầu không khí trở nên đông cứng lại, thì có một giọng nữ trong trẻo vang lên ở ngay cửa đồn cảnh sát.



"Con có lỗi gì, lại sai ở nơi nào? Sai khi mẹ con sinh con ra lại để cho một đứa con gái riêng đoạt đi tình thương của cha con? Sai vì con có một người cha vì tình yêu mà mù quáng? Hay là sai ở chỗ con là vị hôn thê trước của Tô Hành Phong?"



Tô Ngưng Thu mặt mày trong trẻo lạnh lùng mà đi tới, từng chữ từng câu thật hùng hồ khí phách giống như từ trong lồng ngực của bà nghiền ép mà thốt ra ngoài, ánh mắt quét qua một đám người sưng mặt sưng mũi, nhướng lông mày cười giễu một tiếng.



Đến cuối cùng dứt khoát đi tới trước mắt Cận Chiêu Đông, giọng nói đầy mỉa mai thẳng thắn: "Sợ ở chỗ này qua đêm? Yên tâm đi, tôi ngại mình tiền nhiều, tôi đã bảo lãnh cho tám người các người rồi, hiện tại các người có thể đi rồi."
"Kỳ Diễn đâu? Có phải cũng ở đồn cảnh sát hay không?" Tống Chi Nhậm sau khi thở bình thường và lửa giận lui xuống mới lạnh nhạt mà hỏi tiếp.



Lại là Tống Kỳ Diễn! Tống Nhiễm Cầm giận dữ mà cắn răng nghiến lợi, ánh mắt cũng dừng ở trên người Tống Kỳ Diễn còn chưa đi xa, hướng vào ống nghe "Ừ" một tiếng, đầu kia lại truyền đến tiếng ông già ra lệnh.



"Để cho nó nghe điện thoại, tôi có chút lời dặn dò nó!"



Tống Nhiễm Cầm sau khi nghe xong những lời này, rốt cuộc ức chế không được nỗi bất mãn của mình, kêu gào lên: "Ba muốn cho nó nghe điện thoại thì tự mình gọi cho nó, tôi không rãnh, trước hết cúp!"



Không đợi bên kia Tống Chi Nhậm nói thêm cái gì, Tống Nhiễm Cầm đã hành động theo cảm tính mà kết thúc cuộc nói chuyện.



Nhìn sang nhật ký cuộc gọi trên điện thoại đã trở lại tối đen, oán hận trong lòng Tống Nhiễm Cầm cũng khó mà bình tâm, quay qua nhìn Tô Tấn An ở một bên cúi đầu, nâng giày cao gót lên hung hăng đạp một đạp lên bắp chân của ông: "Đồ vô dụng!"



Tô Tấn An vô duyên vô cớ ăn một cú đạp, giày cao gót sắc bén theo đó đá lên trên bắp chân thật đau khiến cho huyệt thái dương bên trán ông nhảy thình thịch, đôi môi cũng tái nhợt đi vài phần, vậy mà, chẳng qua là siết chặt quả đấm lại không lên tiếng.



Mà Tống Nhiễm Cầm sau khi hơi phát tiết cơn giận của mình, mới tỉnh táo lại, lập tức suy tư mà phát hiện sai lầm của mình, vội vàng chạy ra đuổi theo Tống Kỳ Diễn, muốn nghe một chút ông già đến tột cùng đang nói với hắn cái gì!



Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn từ trong căn phòng ầm ầm đi ra, còn chưa đi được hai bước, điện thoại di động của Tống Kỳ Diễn vang lên, là Tống Chi Nhậm gọi điện tới, Tống Kỳ Diễn cười cười với cô rồi thong thả ung dung mà bắt đầu nhận điện thoại.



Lúc này, Tống Chi Nhậm gọi điện thoại cho hắn, dĩ nhiên là vì một đám ký giả ở ngay cổng.



Cận Tử Kỳ không khỏi ghé đầu liếc nhìn cửa chính ở cách đó không xa, chốc lát nữa họ đi ra ngoài có thể cũng lọt vào vòng vây truy vấn hay không, bất quá so với bọn họ, tám người bên trong khi ra ngoài mới là vấn đề lớn.



Tống Kỳ Diễn vừa mới tiếp xúc với điện thoại lập tức lên tiếng: "Alo?" Giọng nói lộ ra từ tính biếng nhác tùy ý.



Bên đầu kia điện thoại lúc ban đầu im lặng, chốc lát sau, là hơi thở dài, giọng nói của Tống Chi Nhậm có vẻ già nua truyền tới: "Con thắng, sau trời sáng con chính là quản lý Bộ phận nhân sự, bây giờ đuổi những ký giả kia đi đi."



"Tôi mới vừa hỏi Trâu Hướng, dường như chuyện này còn ở trong phạm vi năng lực của tôi." Hắn thản nhiên cười, cánh tay dài duỗi ra, ôm lấy Cận Tử Kỳ sát vào, "Tầng 63 phong cảnh không tệ, bố trí phòng làm việc ở chỗ này cho tôi đi."